Hôm nay,  

Tôi Học Địa Ốc

25/08/200600:00:00(Xem: 220394)

Bài số 1083-1692-405-vb6250806

 

Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA.

*

Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi, từ lâu hậm hực học lầm nghề thành kỹ sư điện, thay vì đi học "Business" (quản trị kinh doanh) để làm ăn giao dịch bằng miệng lưỡi cho đỡ mệt, bèn nhất quyết đổi nghề.  Thế là chú ta xin nghỉ việc ở Siemens sau gần 14 năm trời cặm cụi làm kỹ sư bảo trì (field engineer) cho cái hãng đó.  Tôi vốn bản chất ngay thật, chỉ thích "tay làm hàm nhai", nên không mấy tán đồng về quyết định đó của chú em.  Nhưng mà ý chú đã quyết, thì tôi cũng phải "gật gù" cho xong. 

Thế rồi, chú em tôi "chiêu dụ" được một thằng bạn thân từ hồi trung học, đang phụ trách công việc làm thủ tục vay mượn tiền mua nhà (loan processor/underwriter) cho một văn phòng địa ốc khác, để về làm "partner" của mình trong cái nghề mới này.  Có "partner" rồi, bây giờ phải có giấy phép (license)  mới mở văn phòng địa ốc được.  Chú em tôi lại phải nằm nhà  nghiên cứu" bài vở về địa ốc hết gần hai tháng trời mới đậu xong cái giấy phép hành nghề địa ốc của tiểu bang Cali (CA Real Estate Broker).  Chưa xong, có giấy phép hành nghề rồi, bây giờ phải đi tìm thuê một chỗ để mở văn phòng.  Sau cả tháng ráo riết tìm kiếm, chú em mới thuê được một căn nhà nhỏ ở mặt đường "Seventeen" gần trường Đại học Cộng đồng Santa Ana. 

Thật ra đó là một trong hai căn "duplex" một phòng, chủ nhà chỉ dành cho thuê để làm văn phòng, và căn kia đã cho người Mễ thuê làm văn phòng khai thuế từ lâu. Chủ nhà đòi 700 đồng tiền nhà một tháng, điện nước trả riêng. Đang cần chỗ để làm văn phòng quá, giá lại phải chăng, nên chú em tôi ký liền hợp đồng ba năm với chủ. Thế rồi tới phần sơn sửa, thay thảm mới, đi dây điện, trang hoàng đèn đóm, gắn máy lạnh, computer, máy in máy fax... để biến cái căn nhà ở xập xệ đó thành cái văn phòng địa ốc.  Trừ thay thảm thì phải kêu người, còn tất cả những việc khác thì anh em bè bạn mỗi người một tay phụ vào.  Lại mất gần một tháng nữa mới tạm xong cái văn phòng, sau đó tới màn đi mua đấu giá đồ cũ về xài từ bàn ghế, máy móc, dụng cụ văn phòng...vì chú em tôi chẳng có vốn liếng gì hết sau mười mấy năm hành nghề kỹ sư điện!

Cuối cùng là phần đặt tên cho cái văn phòng địa ốc, và phần này rất quan trọng với chú em tôi.  Sau khi "tham khảo" ráo riết với các thầy "phong thủy" nghiệp dư, chú em tôi liền đặt tên cái văn phòng địa ốc là "Evergreen Mortgage" (Xanh dờn địa ốc).

Sáu tháng đầu chẳng có khách hàng gì hết, chú em tôi vẫn phải đến văn phòng mỗi ngày để ... đọc sách chờ khách, và dĩ nhiên là cũng phải trả "bills" đều đặn mỗi tháng, thật là méo mặt!

Một hôm, nghe tin bà Mỹ già láng giềng cô độc của mình vừa qua đời trong nhà dưỡng lão, bà xã tôi bèn nảy ra ý định mua lại căn nhà của bà ta cho gia đình người em ở Việt Nam sắp qua.  Tôi bèn "cầu cứu" chú em nhờ lo hộ việc thương lượng giá cả và làm giấy tờ mua bán. Chú em tôi kẹt quá đành cậy nhờ cô bạn cũ Tammy, đang làm "escrow officer" ở Apex Escrow trên "Bolsa"  đến thương thuyết với con gái bà láng giềng Mỹ.  Thế là xong ngay, bà xã tôi mua được căn nhà đó cho em mình lẹ làng, giá cả lại nhẹ nhàng, vì cô "escrow" đó "mát tay" lắm!

Tiện đó Apex Escrow lo luôn giấy tờ nhà đất cho tôi, thật tiện lợi, mà phí tổn lại phải chăng.

Cũng nhờ mối giao dịch đó, mà quan hệ giữa giữa "Evergreen Mortgage" và "Apex Escrow" trở nên chặt chẽ.  Bên này giới thiệu khách hàng của mình qua bên kia vay "loan" (nợ hay tài trợ từ nhà băng), bên kia thì chỉ qua bên này làm "escrow" (thủ tục giấy tờ sang tên nhà).  Chẳng bao lâu sau chú em tôi trở nên rất bận rộn vì khách hàng quen lui tới hà rầm.  Thấy làm ăn được, chú em tôi nảy ra ý định sẽ mở thêm một văn phòng địa ốc nữa để kiếm thêm khách hàng.  Thế là chú ta nhất mực thuyết phục tôi đi học địa ốc, tính rằng sẽ dùng bằng địa ốc của tôi đứng tên cho một cái văn phòng nữa ở Bắc Cali! (San Jose thì phải).   Khổ cho tôi thấy chú em làm ăn khấm khá, lại bị cho ăn "bánh vẽ" nên thấy cũng có lý, bèn về thuyết phục bà xã cho học địa ốc, nói bóng gío rằng, sẽ có thêm hai ngàn mỗi tháng như là cho "thuê bằng" vậy.  Nghe tiền vô, bà xã tôi êm ru bà rù để tôi muốn làm gì làm!

Thế rồi ngày thì đi làm túi bụi, đêm về lại chong đèn tới khuya vật lộn với cuốn sách địa ốc dầy cui của thầy T trên "Bolsa".  Nhờ cái bằng đại học, tôi chỉ cần học...tám lớp, khỏi cần kinh ngiệm làm "Realtor" (người dẫn đi coi nhà) gì hết.  Biết mình chỉ "ăn ngay nói thiệt" tính lại vụng về, chỉ biết một nghề một là đi bắt quân trộm cắp, lưu manh thì quen, nên tôi cũng cố gắng "nhồi sọ" bài vở dữ lắm. 

Lần đầu lên LA thi "Real Estate Broker" (để làm chủ văn phòng địa ốc), sau năm giờ thi, ra khỏi lớp tôi "quờ quạng" hết biết đường về nhà.  Thế là mất tiêu năm chục tiền lệ phí đi thi! 

Lần thứ hai lên LA, ra khỏi phòng thi tôi bị "tẩu hỏa nhập ma" tới độ xém cán một ông Mỹ đen "homeless" băng qua đường ẩu!

Lần thứ ba lên LA, vợ tôi phải lâm râm khấn vái... mà rồi tôi cũng vẫn mất thêm năm chục nữa! Các cụ có nói, "Nhất quá tam", mà tôi đã "quá tam" rồi, đành bẽn lẽn an ủi vợ con rằng các cụ Mỹ có câu, "Seven years bad luck" mà, thôi thì tôi sẽ dành ra bẩy năm để thi cho đậu cái bằng này vậy!

Các cụ Mỹ thế mà hay, lần thứ tư tôi lên LA, trốn không nhìn mặt vợ trước khi đi, vì xấu hổ với câu thơ của cụ Nguyễn công Trứ, "Đi không chẳng lẽ lại về không...", mà tối hôm trước lại nhác thấy đứa con gái út đang lâm râm khấn vái trước bàn thờ... Phen này, chắc hẳn lại phải như cụ Tú Xương, "Mai không tên tớ tớ đi luôn..."  Thế rồi, nhờ Trời, nhờ các cụ Ta và Mỹ, nhờ vợ con lâm râm "khấn vái", tôi bỗng thành "Broker" cái rụp! Sao tôi nghĩ tôi phục tôi quá chừng chừng...

Thoắt đó mà đã mấy năm rồi, chú em tôi làm ăn khấm khá và đã dọn vô một văn phòng mới rất khang trang ở Fountain Valley.  Ở đây bàn ghế dụng cụ văn phòng mới tinh, khách khứa nườm nượp, công việc không xuể, chú chẳng còn thì giờ đầu óc đâu mà nghĩ đến việc mở thêm một văn phòng địa ốc nữa.  Nhưng nhớ lại câu chuyên năm xưa "xúi bẩy" ông anh "cù lần" vô nghề địa ốc, chú ta cứ vài tháng lại ký cho tôi một cái "check" trả cho "chị và cháu" mỗi tháng hai ngàn như là đang mướn tôi "quét dọn văn phòng" mỗi tuần.  Tôi thì áy náy chuyện tiền bạc này lắm, nhưng bà xã tôi thì... không nỡ phụ lòng chú em tốt bụng của tôi. 

Thôi thì vợ nói sao nghe vậy cho xong.  Sợ vợ mới nên cửa nhà mà, các cụ ta thường nói thế...

QUÂN NGUYỄN

 


 

Ý kiến bạn đọc
27/05/202000:40:49
Khách
Em dang muon di hoc dia oc de co cai bang mo van phong , ma nghe anh thi 4 lan moi dau , khi dau roi cung khg lam gi voi cai bang do ca nen dang qua nan , khg biet phai sao day?
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,719,297
Tác giả tên thật là Tô vĩnh Phúc. Trước 1975, tốt nghiệp cử nhân Luật Khoa và Văn Khoa tại Sài Gòn. Định cư tại Sacramento, California từ 1986, học và làm nhiều ngành khác nhau. Hai tập thơ đã xuất bản: "Bên Bến Sông Buồn" (2011) và "Nắng Chiều Còn Vương" (2012). Tác giả hiện là cư dân ở Sacramento, Cali và tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 5, 2011. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, cư dân Riverside, đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả định cư tại vùng Seattle, tiểu bang Washington từ năm 1975. Đã hồi hưu hơn mười năm qua. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là tự sự hiếm có về một gia đình có ba tôn giáo lớn của thế giới kết hợp: Một con dâu Thiên Chúa Giáo, một rể đạo Phật, một rể đạo Muslim, nhưng tất cả thuận hoà và đạo ai nấy giữ, các gia đình liên hệ đều tôn trọng tín ngưỡng của nhau. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết.
Tác giả là một kỹ sư hồi hưu, đã sống 25 năm bên Pháp, 25 năm ở Mỹ, hiện cư ngụ tại Irvine cùng gia đình. Sau đây là bài viết về nước Mỹ thứ tư của ơng.
Tác giả đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008, với loạt bài viết về người con khiếm thị có tài ba âm nhạc. Thanh Mai cho biết cô qua Mỹ từ năm 1993, hiện là Electronic Technician của Honeywell Minnesota. Sau đây là bài mới nhất của cô.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện H.O. 9, hiện định cư tại Greenville, South Carolina, tham dự Viết Về nước Mỹ từ 2002. Tác phẩm đã xuất bản: Hành Trình Về Phương Đông. Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả là một cựu sĩ quan CSQG/VNCH, tù “cải tạo” gần 7 năm, định cư tại Nam California từ năm 1991 theo diện HO5. Cựu nhân viên Material Specialist (công ty ALCOA) đã nghỉ hưu năm 2012. Sau đây là bài viết của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. Việc làm: Nhân Viên Bộ Xã Hội. Đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm, Viết về nước Mỹ 2009 với bài “Con Bé”, chuyện kể về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu. Sau đây là bài viết mới của bà.
Tác giả tham dự viết về nước Mỹ từ 2001. "Tôi qua Mỹ năm 90, ở San Diego 2 năm và move qua quận Cam ở cho đến giờ," ông kể. Sau 8 năm lặng lẽ, Vĩnh Hầu góp thêm nhiều bài mới cho viết về nước Mỹ năm thứ mười và nhận giải danh dự. Mới đây, tác giả lại move từ miền Tây sang miền Đông. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Nhạc sĩ Cung Tiến