Hôm nay,  

Truyện Đời Tôi Ở Mỹ

27/05/200600:00:00(Xem: 202747)

Người viết: QUÂN NGUYỄN

Bài số 1016-1625-338-vb7200506

*

Tác giả tên thật là Quân Nguyễn, parole officer người Việt ở Santa Ana. Định cư ở Mỹ từ năm 87, hiện cư  ngụ tại thành phố Anaheim, CA.

*

Đã bao nhiêu lần tôi muốn ngồi xuống viết một vài mẩu chuyện nhỏ kể về đời tôi, thầy tôi nhà thơ Nguyên Sa Trần Bích Lan, thầy tôi  giáo sư Đặng Huy Đức, về người anh hùng không quân thiếu tá Ngô Giáp, và về những mảnh đời đây đó…nhưng chẳng có lần nào tôi làm được chuyện đó!

Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình.

Năm 1987, sau năm tháng sống trong trại tỵ nạn Philippine, gia đình tôi đến định cư ở Orange County. Lúc ấy, vợ chồng tôi chỉ có một đứa con gái lớn, mới lên 10 tuổi. Vợ chồng con cái chia một căn apartment 2 phòng với chú em kế độc thân. Chú em út còn đang học đại học thì sống với bố mẹ tôi cách đó chỉ một góc đường. Người em kế giúp tôi lo các giấy tờ cần thiết, dạy tôi lái xe, rồi xin cho tôi vào học ESL ở Fullerton College. Chú em út thì mua cho tôi chiếc Corolla cũ, và xin cho tôi một chân giao báo cho tờ Register. Con gái tôi thì được xếp vào học lớp 5 ở trường tiểu học kế bên nhà, mặc dù rằng ở Việt Nam nó chưa học xong lớp 1, đã bị bố cho nghỉ vì đi học bị cô giáo bắt ca "Ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn chúng em nhi đồng…" trong lớp, mà về nhà lại ca oang oang cho bố nghe!

Về vật chất, cuộc sống của gia đình tôi lúc ấy có lẽ tốt đẹp gấp trăm lần khi còn ở Việt Nam. Cái cảm giác sống an tâm trong một xứ sở tự do thì gấp triệu lần, chả có lo âu về thằng công an phừơng xóm nào cả! Vậy mà mối lo lắng, thương nhớ về gia đình, bè bạn ở quê nhà còn đang đói khổ, lại làm vợ chồng tôi buồn hơn. Bà xã tôi thì chắt chiu từng  xu để gởi chút quà về cho cha mẹ, chị em, bè bạn, mà tiền cước phí nặng, về đến Việt Nam thì thuế nó ăn hết, có khi bán hết quà chỉ đủ để trả thuế!

Tôi thì lo vật lộn với bài vở và quyển tự điển Anh Việt Nguyễn Văn Khôn hằng đêm, học chẳng thấy tới đâu, mà thấy tương lai thì mù mịt, nhiều lúc ban đêm nước mắt chảy ròng ròng ở bàn học, hoặc thình lình ở ghế đá sân trường Đại Học! Tôi lại chẳng biết thương yêu đứa con gái nhỏ, nhiều đêm lôi nó dậy đi phụ bố xếp báo từ 2 giờ sáng, mưa gió lạnh lẽo bất kể! Đã vậy, những năm nó lên "Teenager" , quá lo sợ nó hư hỏng theo kiểu Mỹ, nên lúc nào cũng la rầy, cấm, cản, trừng phạt kiểu Việt Nam. Bây giờ nghĩ lại thấy hồi đó nó là đứa con gái ngoan, mà mình chẳng có chút thì giờ quan tâm tới nó, từ việc hoc hay những nhu cầu cần thiết của đứa con đang lớn. Nó chẳng bao giờ xin xỏ bố mẹ gì hết vì biết câu trả lời sẽ là "không!"

Năm 89, bà xã tôi sanh đứa con trai kế. Vợ chồng tôi gọi  nó là quí tử, cho bú mẹ tới gần 2 tuổi. Dù vậy cuộc đời cũng không sáng sủa gì mấy. Vẫn vật lộn với bài vở hằng đêm, tương lai thì vẫn mù mịt, hiện tại thì nghèo túng, bị khinh rẻ, xa lánh, có vài lần tôi đã muốn quyên sinh cho rồi! Nhờ Trời, tôi đã qua khỏi nhưng lần "depression" kinh khủng đó!

Năm 92, bà xã tôi sinh đứa con gái út, phải mổ ra vì nó lớn quá, 12lbs. Vợ chồng tôi tưởng rằng chỉ con trai mới quí thôi, chẳng ngờ lại quí đứa con gái út hơn hết. Nó xinh xắn, lại ngoan ngoãn và lúc nào cũng quyến luyến cha mẹ.

Chẳng bao lâu tôi lên trường CSUF, đổi nghành học từ Business sang Sociology, vì thấy đọc sách Mỹ dễ hơn làm toán, vả lại cũng tin rằng Mỹ nó đời nào mướn thằng Á Châu già, nói tiếng Anh với "heavy accent" làm "manager" cho hãng xưởng của nó, bộ Mỹ nó hết người rồi hay sao! Còn nếu đi làm công cho nó thì cần gì phải học cho mệt.

Sau đó, tôi tốt nghiệp cử nhân, kiếm được việc làm vớ vẩn trong trường học, và rồi cho INS. Bà xã tôi cho rằng tôi học vậy đủ rồi, nhưng vốn biết mình dở, vụng về, và để cho công việc làm được chắc chắn trong tương lai, tôi quyết định bỏ ra một năm rưỡi nữa để học xong cao học ở CSUF.

Nhờ Trời, tôi cũng học xong, vì cái gì cũng vậy có bắt đầu thì cũng có lúc chấm dứt, có vô trường thì cũng có ngày ra trường, miễn mình có cái đích để nhắm tới và quyết tâm làm cho xong mới thôi. Với cái bằng cao học tôi được tuyển dụng vào làm counselor trong nhà tù tiểu bang ở Chino. Mỗi ngày tình nguyện làm 16 tiếng, chưa kể đi về hết 2 tiếng.

Chẳng thấy mặt mũi con cái mấy năm trời, vì khi mình đi làm từ 5 giờ sáng thì nó chưa dậy, mà khi mình về lúc 11 giờ đêm thì nó ngủ rồi. Mọi việc ở nhà đều trông vô bà xã. Được cái bả chăm sóc con cái chu đáo lắm, đứa nào cũng mập mạp tươm tất, sạch sẽ, nhất là 2 đứa nhỏ. Nhờ vất vả ngày đêm với công việc làm, tôi mua được căn nhà lớn với hồ bơi và một chiếc Corrolla mới cho con gái lớn dễ dàng.

Sau một thời gian ngắn bận rộn với nhà tù, tôi được bổ nhiệm làm parole officer ở Moreno Valley rồi Santa Ana. Giờ giấc và công việc dễ chịu hơn gấp trăm lần so với lúc làm việc trong nhà tù.

Tôi nhờ học ngành xã hội học ở Mỹ, mà mở mang tầm nhìn, biết nhận thức cái đúng cái sai của xã hội Mỹ, và của cuộc đời mình nói riêng, và của đời người nói chung, rồi tự thấy mình sai 99 phần trăm trong cách đối xử hoặc thương yêu đối với vợ con, nhất là đứa con gái lớn.

Nhờ trời, nó chẳng vì mình sai mà hư hỏng hoặc oán trách, rồi cũng tốt nghiệp trung học, đại học, cao học và rồi trở thành đều tra viên tội phạm của Bộ Lộ Vận Tiểu Bang. Nó lại lấy được chồng hiền, người Việt giáo sư trường Luật. Hôm 19 tháng 4 vừa rồi, vợ chồng nó sanh được đứa con gái cho tôi lên chức "grandpa". Thật là một niềm vui lớn và mới lạ cho vợ chồng tôi.

19 năm ở Mỹ, tôi đi làm đủ 19 năm, và sẽ tiếp tục cho tới khi đứa con gái út ra đại học. Được sống ở Mỹ, được tự do nhìn thấy sự thật, được nhìn thấy cái đúng cái sai để chọn lựa hay từ bỏ, được có cơ hội để học hỏi, để vươn lên, để tìm kiếm một cuộc đời tốt hơn cho mình và cho con cháu mình, tôi càng thương cho đồng bào, thân nhân, bè bạn còn kẹt lại Việt Nam.

19 năm ở Mỹ, tôi vẫn thao thức không tài nào ngủ được những đêm 29 tháng 4, ngày tự do cuối cùng của miền nam, và của đời tôi cho đến năm 19 tuổi. Sau ngày ấy, cả nuớc trở thành nhà tù lớn cho cả dân tộc, và ngày ấy tôi chẳng bao giờ ngờ rằng có ngày mình sẽ sống đến 50, mà cũng chẳng đáng sống đến 50 làm gì trong cái ngục tù lớn đó!

Vậy mà đã 31 năm rồi, có người hẳn đã quên  hoặc muốn quên cái ngày đen tối ấy của dân tộc và của đời họ, nhưng đối với tôi, tôi chẳng làm sao quên được. Nhờ Trời, ngày mai 29 tháng Tư, tôi vừa đúng 50 tuổi.

QUÂN NGUYỄN

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,989,745
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến