Hôm nay,  

Thằng Tom

11/09/200600:00:00(Xem: 123424)
 Bài số 1096-1705-418-vb2110906
Biệt danh Green Frog là bút hiệu của một phụ nữ gốc từ quê hương Bình Giả, đồng hương của tác giả Nguyễn Duy An vừa nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Bài viết mới của Green Frog gửi tới các bậc cha mẹ một lời xin của đứa con cưng rất đáng được suy ngẫm.
*
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó.
Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải về tiền bạc đều do Tom phụ trách. Mặc dầu biết vậy nhưng Tom vẫn làm lơ để tìm được đôi chút vui vẻ tạm bợ này, bởi sau khi đám bạn giải tán thì Tom chỉ còn một mình tiu nghỉu ở nhà, không một người để tâm sự.
Sinh nhật thứ mười bảy này cũng như những lần sinh nhật khác, ba mẹ của Tom đi làm tới mười một giờ tối mới về, trên tay lại vẫn chiếc bánh lấy từ cửa tiệm của ông bà, rồi thổi nến, hát vài câu cho có lệ vì đã đi "cày" nguyên ngày mệt lả và hơn nữa tuổi đã xấp xỉ ngũ tuần thì hơi sức đâu mà hát với hò, sau đó cắt bánh..., rồi mọi người đi ngủ... Tom đã chán và ngán lên tới cổ cái kiểu mừng sinh nhật này.
 Ông bà Hùng, cha mẹ của Tom là một trong những người gầy dựng lên sản nghiệp từ hai bàn tay trắng, nên họ thật siêng năng, siêng đến độ gần như ghiền tiền. Nhưng họ đã quên rằng cậu con trai cưng của họ đang cần sự chăm sóc, cần một tình thương của cha mẹ chứ không phải chỉ là những vật chất ê hề mà ông bà Hùng đem lại cho cậu ta. Vì lo làm ăn nên hằng ngày Tom giao du với những ai ông bà không biết, ngay cả việc Tom không thường vào lớp ông bà cũng không hay.
Tuy mới mười bảy tuổi nhưng tứ đổ tường Tom đã trải qua và hơn thế nữa Tom gia nhập vào nhóm "Black River", đây là nhóm băng đảng của những cậu choai choai khét tiếng là "ngầu" vì ai mà làm bọn họ ngứa mắt là "đục" liền..., "đục" cho tới khi địch thủ "hạ ván" mới thôi. Mọi người khi gia nhập nhóm này phải xâm trên vai phải hình khúc sông màu đen ngoằn nghèo, cắt tóc theo một kiểu đã qui định, thêm vào đó phải thề luôn trung thành, nếu vi phạm lần đầu sẽ xin một cánh tay, lần kế có thể là những bộ phận khác... Vì vậy, một khi đã là thành viên của nhóm thì phải là thành viên suốt đời.
Trong nhóm Tom không phải là người lớn tuổi nhất, nhưng Tom được tôn làm đàn anh vì Tom lúc nào cũng rộng rãi trong vấn đề tiền bạc. Khi đi chơi với họ Tom thấy mình thật oai, chẳng phải như khi ở nhà làm gì cũng phải xin phép, dòm chừng ánh mắt của ba và nét mặt của mẹ nếu lỡ làm phật ý thì tuần đó lại không có tiền rủng rỉnh để đãi anh em.
Thông thường ban ngày Tom rủ đám bạn trong nhóm "Black River" tới nhà chơi, ăn nhậu..., nhiều lúc làm ồn tới những nhà chung quanh nhưng họ vì nể ông bà Hùng nên làm lơ. Trong thành viên của "Black River" có Loan và Nga là gái, vì thế hai nàng được các anh hầu hạ rất chu đáo, lắm lúc còn dành nhau để lấy lòng người đẹp. Riêng Tom, vì biết mình có cái mã bên ngoài dễ nhìn, cao ráo lại thêm là đàn anh nữa nên chẳng thèm lấy lòng ai cả. Chính vì điểm này tạo thêm cho Tom cái vẻ bất cần làm cho Loan và Nga càng mong được chàng để ý. Nga nhìn có vẻ dễ thương hơn nên nàng thường được Tom ưu đãi, vì thế hai cô không mấy hạp nhau. Và thế là chuyện đã xảy ra, hôm nay Tom đã mua tặng Nga một cái bóp xách tay hiệu "Louis Vuitton" đây là món quà đắt tiền trị giá gần 1000.00 đô la. Khi thấy có quà mà không phải tặng cho mình, mặt Loan sa sầm và lớn tiếng:
- Tại sao anh không mua cho Loan"
- Người đẹp à! lần sau anh mua cho nhé!

- Không! em nuốn ngay bây giờ. Con Nga có thì em cũng phải có, anh không không bằng.
Quay qua Nga, Loan lớn giọng:
- Còn con Nga, mày tưởng mày ngon sao" Mày tưởng mày đẹp sao" Mày có gì hơn tao" X...í... í... Mặt như cái bánh bao chiều mà bày đặt làm như ngon.
Nga giận dữ:
- Mày nói gì" Mày ganh tị hả" Mày chê tao xấu hả"
Thế là hai nàng bắt đầu cuộc cãi vã..., bọn họ dùng cả những ngôn ngữ tục tĩu làm Tom giận tím cả mặt, hét lớn:
- Hai bà có im cho tôi nhờ không"
Loan hét lớn vào mặt Tom:
- Tại sao em phải im"
Can ngăn không được, giận quá Tom lấy khẩu súng ngắn trong người ra tính bắn để doạ, nhưng mũi súng đã vô tình, viên đạn trúng ngay cánh tay mặt của Nga.
Chỉ vài phút sau cảnh sát xuất hiện ở cửa, sau khi lục soát trong nhà, ngoài khẩu súng ngắn trên người Tom còn có cả một khẩu súng dài và những dụng cụ dùng để đánh nhau giấu dưới garage, không những thế có vài chứng tích cho cảnh sát biết Tom có liên quan đến ma tuý vì vậy họ còng tay Tom dắt đi.
Từ cửa tiệm ông bà Hùng nghe cú điện thoại của cảnh sát báo mà cứ ngỡ như họ gọi lộn số hay họ lầm người, ông bà đâu có ngờ cậu quý tử của mình lại giao du với những người như vậy, và còn có súng trong tay. Còn nhiều chuyện ông bà không thể ngờ được như Tom đã dính líu vô thuốc phiện, tham gia vào băng đảng...
Sau vài tuần, phiên toà dành cho trẻ em dưới vị thành niên được mở ra, vì không cố ý làm Nga bị thương nên Tom chỉ bị toà phán sáu tháng tù ở và sáu tháng tù treo... Bị vào tù ở cái tuổi mới mười bảy, một cái tuổi mà mọi đứa trẻ đều thích được tự do tung tăng ở ngoài Tom càng tỏ ra lầm lì hơn. Đúng như câu: "Một ngày tù nghìn thu ở ngoài" thời gian đối với Tom lúc này qua đi thật chậm và chán chường. Có những lúc Tom thật cô đơn, nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ lúc còn nhỏ được mẹ chăm sóc, được mẹ ôm vào lòng. Tom tự hỏi "Từ bao lâu và lúc nào mẹ đã hết chăm sóc, âu yếm mình" Phải chăng từ ngày ba mẹ có cái cơ sở làm ăn"" Tom rất thích được cùng ba mẹ đi coi phim, hoặc cùng ba đi đánh Tenis, nhưng những mơ ước này giống như một giấc mơ không bao giờ có thật. Tom thì thầm trong nước mắt, "Ba mẹ ơi! Ba mẹ có biết con đang cô đơn không" Con thực sự rất cô đơn! Khi con đi học về nhà lạnh tanh không có một người hỏi han tâm sự, vì thế con tìm đến những thú vui ở ngoài với mấy đứa bạn trong nhóm "Black River" và con đã lạc lối."
Từ ngày Tom vào tù lũ bạn "xôi thịt" ngày nào biến mất chẳng một ai vào thăm, chỉ riêng ba mẹ là người thường xuyên vào thăm hỏi và đưa những món ăn Việt mà Tom thích. Mẹ đã bỏ bớt việc ngoài tiệm đến tâm sự với Tom mỗi ngày. Có lần, thấy mẹ  nghẹn ngào nhìn mình, Tom nghi ngờ hỏi lại mẹ:
- Mẹ, mẹ còn thương con không"
Bà Hùng nhìn con lòng đau như cắt, âu yếm trả lời:
- Con là tất cả của mẹ, sao mẹ lại không thương.
 Tom dịu giọng,
- Mẹ có biết rằng con thèm được ở gần mẹ và nói chuyện với mẹ như hôm nay không"
Với ánh mắt van lơn, hối hận bà trả lời:
- Mẹ xin lỗi... mẹ không biết phải làm gì để đền lại những gì mẹ đã thiếu con.
- Mẹ không phải làm gì lớn lao cả, chỉ làm một bà mẹ biết lắng nghe và chia sẻ những vui buồn với con.
Bà Hùng bật khóc và ôm con vào lòng,
- Mẹ hứa... hứa sẽ ở gần con và sẽ là một người bạn của con.
Tom cũng không cầm nổi lòng mình hứa với mẹ:
- Sau khi mãn tù con sẽ cố gắng làm lại cuộc đời, sẽ cố gắng làm đứa con ngoan.
*
Là một đứa con đã từng bị cha mẹ quên lãng, Tom xin những bậc làm cha mẹ hãy để ý chia sẻ, lắng nghe con cái mình. Hãy là người bạn với chúng con, đừng vì một lý do nào đó để chúng con bơ vơ, lạc lõng, để chúng con không còn cảm thấy gia đình là mái ấm nên đi tìm những thú vui bên ngoài.
Green Frog

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,432,646
Công ty đầu tư ZeekRewards, sau 2 năm phát triển, vừa chính thức phá sản. Trong số hơn một triệu nạn nhân của công ty này, gồm nhiều người Á Đông, trong đó có nhiều đồng hương Việt Nam. Sau đây, mời đọc bài viết của Anthony Hưng Cao, một bác sĩ nha khoa hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali. Ông là người đã nhận giải Tác Giả Xuất Sắc Viết Về Nước Mỹ 2010.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, hiện định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, ông đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ đặc biệt. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông." Sau đây là bài viết mới.
Tác giả định cư tại Mỹ năm 2000, hiện là cư dân Boston và làm việc trong một bệnh viện của tập đoàn Partners. Với bài “Đoá Hồng Bạch” tưởng niệm một nữ sĩ quan Mỹ gốc Việt hy sinh tại chiến trường Trung Đông, Nhất Chi Mai nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 và đã từ miền Đông bay về Little Saigon dự họp mặt năm thứ 12 của giải thưởng Việt Báo. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Tác giả là cư dân châu Âu, làm việc trong một văn phòng thiết kế công chánh tại nước Pháp. Tuy sống bên kia Đại Tây Dương, những bài viết của cô thường thường rất bén nhậy với chuyện của người Việt tại Mỹ. Họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là Giải Á Hậu.
Tác giả đã góp nhiều bài viết giá trị và có tên trong danh sách chung kết giải thưởng Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIÌ, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Tác giả là một cựu sĩ quan Thuỷ Quân Lục Chiến Hoa Kỳ, đã nhận giải tác phẩm xuất sắc Viết Về Nước Mỹ 2006 với truyện kể về hai chàng sĩ quan Mỹ gốc Việt thuyền nhân: “Thế và Tôi,” một trong những truyện xúc động nhất của 12 năm giải thưởng Việt Báo. Bài mới nhất, ông viết cho mùa Vu Lan đang tới.
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, liên tục góp bài cho giải thưởng Việt Báo từ nhiều năm qua, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Sau đây là bài viết mới của tác giả.
Tác giả, cựu giáo sinh sư phạm Qui Nhơn khoá 10, cư dân Anaheim, California, đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2005. Bài mới của Kim N.C. được ghi là “viết vội” về buổi họp mặt 12 năm giải thưởng Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Nhà văn nhà báo Đặng Trần Huân nổi tiếng từ Việt Nam, trước 1975. Ông là tổng thư ký một trong những tờ báo quen biết của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà và là tác giả bộ truyện cười dí dỏm mang tên “Chuyện Cấm Đàn Bà.”
Nhạc sĩ Cung Tiến