Hôm nay,  

Tiếng Anh Tiếng Tôi

02/07/200600:00:00(Xem: 229945)

Người viết: NGUYỄN TRẦN DIỆU HƯƠNG

Bài số 1048-1657-370-vb8020706

*

Diệu Hương hiện cư trú và làm việc tại vùng San Jose. Cô là tác giả đã hai lần được tặng giải thưởng viết về nước Mỹ. Năm đầu tiên, với bài "Chương Kết Của Cuộc Đời", cô được trao giải danh dự 2001. Sau 4 năm liên tục góp thêm bài viết mới, sang năm 2005, cô nhận giải vinh danh tác giả, với bài viết về một cựu sĩ quan Việt Nam Cộng Hoà trong dịp 30 lần thứng Tư tại Mỹ, và bài "Cầu Vồng Giữa Mùa Hè", về một quả phụ Mỹ thời chiến tranh Việt Nam. Sau đây là bài viết thứ 26 của cô, với lời ghi  của người viết: “Để chào đón các thầy cô với lòng biết ơn, và các Anh Chị ở khắp nơi trên thế giới về dự họp mặt CHS Ngô Quyền Biên Hoà July 06.”

*

Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại những cổng lên máy bay ở các phi trường, người Mỹ gốc châu Âu  vẫn chiếm đa số vì họ rất chịu khó chi tiền cho những chuyến vacation ngắn ngày, giá khá cao khi mùa hè bắt đầu.

Đủ thứ ngôn ngữ được nghe tại đây từ tiếng Pháp thanh tao được chọn làm ngôn ngữ để nói với người yêu, tiếng Đức nặng nề như một con chim gần đất xa trời, vẫn còn thích hót líu lo.  Và dĩ nhiên, ở ngay đất nước Mỹ, tiếng Mỹ vẫn là ngôn ngữ chính. Ở cổng chờ số một 12A, hai hàng ghế chỗ gần như không còn chỗ trống, có người ngủ gà ngủ gật vì mắc bệnh kinh niên thiếu ngủ của đại đa số người Mỹ, có người chơi game trên laptop của mình.

Giữa đám đông hành khách có một gia đình người Nhật gồm bốn người chuyện trò với nhau rôm rả bằng tiếng Nhật nghe như tiếng máy của một chiếc Honda Accord đã chạy vài trăm ngàn miles, sắp bị overheat. Họ tưởng là không có ai hiểu tiếng Nhật giữa đất nước hợp chủng quốc nên tha hồ đưa ra ý kiến và phê bình người Mỹ bản xứ.

Chàng thanh niên người Nhật mở lời trước:

- Thức ăn trên máy bay của Mỹ dở ơi là dở, không bằng một phần Shushi của mình,  cái Sandwich lại bỏ đầy mustard vừa hôi vừa nhạt nhẽo, con nuốt không vô, nên bây giờ đói bụng kinh khủng.

Cô em tiếp lời:

- Đất nước giàu mạnh nhất thế giới mà không dám dọn thức ăn hợp với khẩu vị du khách, món nào trên máy bay cũng có mùi lạ lạ, khó ngửi!

Ông bố đưa ý kiến, còn nặng nề hơn:

- Đã vậy, cái ông Mỹ mập ngồi bên cạnh ba, ăn như cọp suốt cả thời gian bay 8 tiếng, chắc tại vậy nên người có mùi hôi làm phiền người ngồi cạnh.

Bà mẹ đưa ra kết luận rất là một chiều:

- Hèn chi họ bán nhiều dầu thơm để che mùi hôi.

Một thanh niên Mỹ ngồi cạnh họ vẫn cắm cúi trên laptop suốt cuộc đối thoại, kiên nhẫn bằng một thứ tiếng Nhật thành thạo đã được đào tạo từ Linguistic của Academic Navy, anh góp chuyện:

- Ô nói về mùi, các ông bà có thấy có mùi gì lạ lạ ở hàng ghế này không"

Cả gia đình du khách người Nhật tái mặt, bẽn lẽn đứng dậy ôm những túi xách đầy hàng "Made in USA" vừa thơm phức, vừa rẻ, cun cút di chuyển ra khỏi những hàng ghế ngồi chờ.

. . .

Ngẫu nhiên, cùng thời gian đó, ở phi trường Frankfurt bên Đức, một gia đình du khách người Mỹ gốc Việt đang xếp hàng trước quầy vé.  Nhìn những cái Passport màu xanh đậm của công dân Hoa Kỳ, cô tiếp viên tóc dài báo cho những người du khách biết bằng tiếng Anh, máy bay bị trễ, họ phải chờ thêm 10 tiếng nữa rồi cô bán vé người Đức tóc dài màu mặt trời, mắt xanh quay sang cô đồng nghiệp ở quầy bên cạnh, nói bằng tiếng Đức:

- Tụi Châu Á này may mắn hơn mình, được sống ở Mỹ, đất nước giàu nhất thế giới, cho tụi nó chờ máy bay bữa nay cho bỏ ghét

Cô tiếp viên tóc ngắn bên cạnh quay qua bạn, ngây thơ:

- Họ vẫn còn dư thì giờ, còn hơn một tiếng nữa chuyến bay 732 về lại Mỹ mới cất cánh mà!

Cô tóc ngắn im lặng, có vẻ không đồng ý nhưng không trả lời.  Người đàn ông Mỹ gốc Việt Nam cũng im lặng, nhưng không bỏ sót một lời đối thoại nào.   Anh đã hoàn tất chương trình Cử nhân ở Tây Đức vào những năm 1973-1977 nên dĩ nhiên anh hiểu toàn bộ lời hai cô tiếp viên hàng không người Đức.  Anh đang suy nghĩ sắp đặt lời nói thì một nam nhân viên phi trường khác đi đến, hỏi hai cô nhân viên:

- Mọi chuyện vẫn tốt đẹp chứ hả"

Hai cô cùng cất tiếng: "thưa vâng, trời hôm nay tốt, không có chuyến bay nào trễ !"

Ông nhân viên phi trường Frankfurt trong đồng phục màu xanh đen sắp di chuyển sang quầy vé khác thì người hành khách Mỹ gốc Việt Nam tiến lên, bằng một thứ tiếng Đức hơi cứng, nhưng rất academic, anh lịch sự:

- Xin lỗi, hình như có sự hiểu lầm ở đây, cô tiếp viên tóc dài vừa nói với chúng tôi chuyến bay số 732 bị trễ, chúng tôi phải chờ thêm 10 tiếng nữa.

Ngạc nhiên tột độ, há hốc miệng, cô tiếp viên tóc dài nhìn người hành khách trước mặt mình như người vừa về từ hành tinh khác.

Dĩ nhiên sau đó, gia đình người du khách Mỹ gốc Việt vẫn lên máy bay kịp giờ đúng thời khoá biểu.  Trước khi lên máy bay, khi đưa vé cho cô tiếp viên hàng không tóc dài, anh còn hóm hỉnh:

- Cảm ơn cô đã cho tôi có cơ hội ôn lại tiếng Đức đã lâu rồi không có dịp dùng đến.

. . .

Một thời gian khác, trong khách sạn Double Tree ở St. Louis, cô gái Việt Nam dậy sớm đi từ phòng mình ở tầng thứ mười hai xuống Fitness Room ở tầng một trong khách sạn để tập thể dục như thói quen, không thể thiếu mỗi ngày, tóc cô quấn cao, và giữ lại bằng cây viết chì vì những cái cây cột tóc đủ màu đã bị bỏ quên ở nhà.  Chiếc thang máy ngừng lại ở tầng thứ chin, có hai người da trắng bước vào, cửa thang máy vừa đóng lại, cô gái gốc Châu Âu nói với anh bạn bằng tiếng Pháp:

- Anh coi kìa, con nhỏ này gài cây viết chì lên đầu, nó có bất bình thường không"

Như một tia chớp lóe lên trong bán cầu não bên trái chuyên về ngôn ngữ, vốn liếng tiếng Pháp của bảy năm Trung học đã lâu không dùng đến, được dịp soi rọi, cô gái Việt Nam trả lời:

- Không tôi vẫn bình thường, tôi chỉ quên mang theo cái kẹp tóc.  Là con gái cô cũng hiểu có nhiều cách để giữ tóc cao lên, đúng không"  Cũng như có nhiều cách để phán xét người khác phải không"

Cô gái Pháp đỏ mặt lên, nói không ra lời, trong lúc người thanh niên bối rối xin lỗi:

- Xin lỗi, em tôi còn vụng dại, cô đừng trách nó.

. . .

Và ở ngay thung lũng hoa vàng của người Việt Nam lưu vong ở Mỹ, ở một tiệm cho thuê Video của người Việt, một cô gái Mỹ gốc Phi Châu bước vào, cắm cúi xem xét những phim Mỹ loại dành cho người lớn, anh thanh niên đứng sau quầy hàng nói với bạn qua điện thoại:

- Mày chờ tao một chút, để con nhỏ Mỹ này ra khỏi tiệm tao sẽ đóng của đến nhà mày ngay, còn sớm mà!

- …

- Tụi Mỹ đen này chắc là chỉ coi phim sex, mà loại đó tiệm tao không có nhiều, chắc là nó sẽ ra khỏi tiệm soon.

Cô gái ngước đôi mắt có hàng lông mi cong dài đẹp tự nhiên, nhưng tròng trắng nhiều hơn tròng đen của người Mỹ gốc Phi Châu, trả lời bằng tiếng Việt rất sành sỏi:

- Anh yên tâm, tôi sẽ ra khỏi tiệm ngay, tôi chỉ vào look around thôi, không có ý định mướn phim.

Một lần nữa, có một cái miệng há hốc khác hình chữ O giống như vẻ ngạc nhiên tột độ của cô tiếp viên hàng không tóc dài ở phi trường Franhfurt…


Nguyễn Trần Diệu Hương

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,718,951
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến