Hôm nay,  

Con Số Định Mệnh

05/07/200600:00:00(Xem: 129183)

Người viết: MINH PHƯỢNG

Bài số 1051-1660-373-vb4050706

*

Tác giả Minh Phượng là cư dân Portland, tiểu bang OR. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà góp cho giải thưởng Việt Báo kèm theo thư nguyên văn như sau: “Tôi tên Minh Phượng, qua Mỹ từ 75, lúc mười ba tuổi.  Tôi đọc Việt Báo hàng tuần trên internet và rất thích đọc những mẩu chuyện trong phần Writing contest (Thi Viết). Hôm nay tôi viết một câu chuyện nhỏ gởi đến toà báo để giúp vui.  Tiếng Việt và văn phạm tôi không giỏi cho lắm.  Xin nhà báo thông cảm.”

Minh Phượng có thể yên tâm tiếp tục góp thêm bài mới. Cách viết văn Việt ngữ của bà tinh tế, giản dị, vui vẻ, không hề thấy trở ngại văn phạm.

*

Từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, không biết sao tôi lại rất thích con số mười hai (12).  Cái gì đó đã thu hút tôi mỗi khi tôi nhìn thấy nó.  Là một cô gái, mỗi khi nhìn thấy ai mặc áo có ghi con số đó thì tôi lại dính chặt cặp mắt tôi vào họ.  Nhiều khi bị họ bắt gặp, tôi rất mắc cỡ, nhưng tính nào tật đấy, vẫn không bỏ được.

Ở bên Mỹ này, hầu như mọi người ai cũng có một con số đặc biệt cho riêng mình.  Có người gọi nó là "số hên" (lucky number), hoặc số ưa thích nhất (favorite number). Con số mười hai của tôi thì chẳng đưa đến cái hên cho tôi bao giờ, nhưng tôi cứ thích nó.  Theo cách tính nút thường thấy khi ta tính số nhà, số xe, con số 12 gồm số 1 và số 2, cộng lại thành 3 nút.  Con số ba, dù tôi không bao giờ để ý đến nó, nhưng không biết có phải là định mệnh hay không, lúc nào nó cũng đi liền với tôi như hình với bóng từ khi tôi còn nhỏ và cho đến bây giờ

Mẹ tôi kể, hồi tôi ba tuổi, tôi bị lên đậu mùa rất nặng, tưởng chết.  Mẹ tôi đã cầu nguyện và thuốc men ngày đêm, rốt cuộc tôi cũng qua khỏi,  nhưng mặt và toàn bộ thân người đều bị rỗ và sẹo khắp nơi.

Năm tôi bảy tuổi, ở Việt Nam hồi đó, với cái tiền trợ cấp quả phụ mà mẹ tôi lãnh hàng tháng, mẹ thỉnh thoảng chơi số đề với cái hy vọng một ngày nào, chó táp phải ruồi, sẽ trở lên giàu có.  Cái ước vọng mạnh mẽ đó đã in sâu vào tâm não tôi.  Khi lớn hơn chút chút, một đêm tôi nằm mơ thấy mình đang nằm ngủ trưa, bỗng có hai cô gái mặc áo dài không biết từ đâu tới lay gọi tôi dậy, đưa cho tôi một chén cơm và hai chiếc đũa, rồi lặng lẽ bỏ đi.  Khi tỉnh dậy, tôi kể lại giấc mơ đó với mẹ. Mẹ  tôi tính toán rồi nói mẹ sẽ mua số đề với con số Ba, hoặc mười ba vì trong giấc mơ tôi chỉ thấy có ba người, tôi và hai cô gái.  Họ cho tôi thêm 1 chén cơm và 2 cái đũa.  Cái gì cũng đều là số ba cả.

Một tuần sau đó, mẹ tôi đã dẫn tôi đi sắm rất nhiều quần áo và đem tôi đi ăn hàng, liền suốt mấy ngày. Mẹ không nhắc gì tới chuyện “mua số Đề” theo giấc mơ của tôi nhưng tôi cảm thấy là mẹ đã trúng đề, nhờ mua theo con số tôi gợi ý.

Tuy mẹ tôi không chịu mặc nhận tôi nói đúng vì tôi chỉ là đứa con nít, nhưng tôi biết chắc rằng mẹ tôi đã kể lại cho Bác Trọng, một bà quả phụ ở cuối xóm, vì từ hôm đó, bác cứ gọi tôi đến và cho tôi những cái ngon, cái ngọt, hoặc cho tôi tiền để mua quà vặt rồi bảo tôi nói cho bác nghe một con số nào đó.   Như diều gặp phải gió, tôi cứ đoán đại, đoán bừa, miễn sao có ăn là tôi chịu, nhưng một thời gian sau, bác Trọng đã hiểu rằng, tôi không còn linh nữa.  Sau khi tiền mất, tật mang, bác đá tôi qua một bên.

Những năm ở bên Mỹ, tôi là người thứ ba, người cuối cùng được việc, khi tôi đi xem những cái game nào hoặc show nào, thì tôi lại thắng cái này, cái nọ, và khi nhìn lại thì lại thấy mình vô tình được xếp ngồi ghế thứ ba hoặc hàng thứ ba, và cứ thế nhìn lại, thì thấy cuộc đời mình mọi những biến cố to nhỏ đều vô tình bao quanh con số đó.

Năm nay tôi đã ngoài bốn mươi.  Con cái đã khôn lớn, đứa vô đại học, đứa vừa lập gia đình.  Bao năm làm lụng, chúng tôi đã để dành được chút vốn liếng, mua nhà, mua cổ phần, và mua bảo hiểm nhân thọ (Life Insurance) để cho con cháu sau này.  Khi dư dả chút đỉnh và sở cho vacation, thì chúng tôi lại đi du ngoạn đây đó.  Cuộc sống coi như đã ổn định, con cháu, chúng tôi đã phân chia, đồng đều và đều ghi rõ trong di chúc.  Bây giờ chỉ còn một chuyện cuối cùng….

Ở đời, có một số người rất sợ chết, hoặc nghe đến chữ chết.  Tôi thì lại không vì từ nhỏ tôi suýt bị chết đuối và suýt chết rất nhiều lần.  Làng tôi ở, hầu như bị pháo kích hàng tuần, có khi hàng đêm. Khi chạy giặc từ Đà Nẵng vô Sài Gòn, xong đến vượt biên qua Mỹ, tôi cũng mấy lần bị tử thần đến viếng nhưng lại may mắn thoát khỏi.

Năm ngoái tôi có bàn với chồng nên mua trước hai miếng đất trong nghĩa trang thành phố để khi mất, có chỗ mà chôn.  Sau này, dù có để lại tiền cho con, cho cháu, thành phố sẽ không còn chỗ trống và phải chôn rất xa vùng ngoại ô, như vậy thấy tội nghiệp cho con cháu quá.   Nếu tụi nó không đi viếng thăm, thì là bất hiếu, mà nếu đi, thì quá bất tiện.  Đã lo thì lo cho trọn. 

Sau một năm tìm kiếm, tuần qua chúng tôi đã mua được hai lô rất là ưng ý của một cặp vợ chồng già Mỹ. Hai lô đất này nằm trên một ngọn đồi nho nhỏ. Ngay dưới đồi, là một bờ hồ nước thật xanh.  Chỗ chúng tôi nằm, gió thổi thật mát.  Chồng tôi nói, anh rất thích chỗ yên nghỉ này.  Chỗ này rất lý tưởng cho hai chúng mình ở bên nhau mãi mãi.

Sau khi thương lượng tiền bạc và làm thủ tục, giấy tờ, tôi cầm tờ giấy và bản đồ trên tay và đọc những hàng số ghi trên đó.

Tôi sanh năm Nhâm Dần. Tính theo ngôi thứ: Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi, như vậy là trong mười hai con giáp, tôi đứng vào hàng thứ ba.  Hai lô đất chờ an táng -từ ngữ Hán Việt gọi là “sinh phần”- của chúng tôi nằm vào khu III. Lô đất dành cho chồng tôi nằm ngay bên tôi, và con số lô đất dành cho tôi là… số 3.

Minh Phượng

 


 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 858,466,797
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Bút hiệu của tác giả là tên thật. Bà cho biết sinh ra và lớn lên ở thành phố Sài Gòn, ra trường Gia Long năm 1973. Vượt biển cuối năm 1982 đến Pulau Bibong và định cư đầu năm 1983, hiện đã nghỉ hưu và hiện sinh sống ở Menifee, Nam California.
Tháng Năm tại Âu Mỹ là mùa hoa poppi (anh túc). Ngày thứ Hai của tuần lễ cuối tháng Năm -28-5-2018- là lễ Chiến Sỹ Trận Vong. Và Memorial Day còn được gọi là Poppy Day. Tác giả Sáu Steve Brown, một cựu binh Mỹ thời chiến tranh VN, người viết văn tiếng Việt từng nhận giải văn hóa Trùng Quang trước đây đã có bài về hoa poppy trong bài thơ “In Flanders Fields”. Nhân Memorial sắp tới, xin mời đọc thêm một bài viết khác về hoa poppy bởi Phan. Tác giả là nhà báo trong nhóm chủ biên một tuần báo tại Dallas, đã góp bài từ nhiều năm, từng nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ. Ông cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng người đọc trên dưới một triệu.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Việt Bút Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Tác giả 58 tuổi, hiện sống tại Việt Nam. Bài về Tết Mậu Thân của bà là lời kể theo ký ức của cô bé 8 tuổi, dùng nhiều tiếng địa phương. Bạn đọc thấy từ ngữ lạ, xin xem phần ghi chú bổ túc.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, là bài mới viết về đứa con phải rời mẹ từ lúc sơ sinh năm 1975, hơn 40 năm sau khi đã thành người Mỹ ở New York vẫn khắc khoải về người mẹ bất hạnh.
Tác giả sinh trưởng ở Bến Tre, du học Mỹ năm 1973, trở thành một chuyên gia phát triển quốc tế của USAID, hiện đã về hưu và an cư tại Orange County. Ông tham gia VVNM năm 2015, đã nhận giải Danh Dự năm 2016 và giải á khôi “Vinh Danh Tác Phẩm” năm 2017. Bài mới của ông nhân Ngày Lễ Mẹ kể về người Mẹ thân yêu ở quê hương.
Hôm nay, Chủ Nhật 13, Mother’s Day 2018, xin mời đọc bài viết đặc biệt dành cho Ngày Lễ Mẹ. Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Nhận giải danh dự VVNM 2017.
Chủ Nhật 13 tháng Năm là Ngày Của Mẹ tại nước Mỹ năm 2018. Mời đọc bài viết của Nguyễn Diệu Anh Trinh. Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng, đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng bố và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ bằng cách viết lời giới thiệu và chuyển ngữ từ nguyên tác Anh ngữ bài của một người trẻ thuộc thế hệ thứ hai của người Việt tại Mỹ, Quinton Đặng, và ghi lại lời của người me, Bà Tôn Nữ Ngọc Quỳnh, nói với con trai.
Nhạc sĩ Cung Tiến