Hôm nay,  

Con Nhà Rồng

17/07/200600:00:00(Xem: 134090)
  • Tác giả :

Người viết: NTJ

Bài số 1060-1669-382-vb2170706

 

Tác giả sống và làm việc tại San Jose, đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, trong đó có bài "Lá thư tình của thằng mất gốc." Sau đây là bài viết mới nhất của bà.

*

Đó là danh xưng của một anh bạn làm chung hãng với tôi, anh hãnh diện vì anh là con rồng cháu tiên, nhưng anh chỉ dùng tên "con nhà Rồng" xưng cho phái nam mà thôi. Tôi cũng hãnh diện vì tôi tuy là khác giống nhưng chung một giàn.  Bài nầy tôi muốn viết về một vài cá tánh của các vị “con nhà rồng” làm chung với tôi mà thôi.

Ngay từ thời còn nhỏ sống tại quê nhà, đàn ông lúc nào cũng được trọng vọng hơn đàn bà. Quan niệm đó vẫn còn hoài trong đầu tôi dù đã sống tại Mỹ đã hơn 20 năm, cho nên bài viết nầy hoàn toàn không có ý phê bình  ai cả, chỉ kể ra sự thật  rồi mong quí vị ở các nơi nhận xét xem các nhà rồng khác có giống như vậy không"

Con rồng thứ nhất tên Tạ Lúa. Nhìn anh có thể biết ngay anh là người miền Nam và xuất thân nghề nông. Vai u, thịt bắp, không cao ráo cho lắm, tóc hớt sát như lính. Ngạch trật của anh trong sở làm cũng cao nên anh ta oai lắm. Vợ anh, chị Mía, làm chung hãng nhưng khác việc.  Mía cũng có dáng vẻ bình dân không khác gì chồng. Nghe đâu họ ở chung một  làng nên lấy nhau, nhưng Tạ Lúa lại thường có vẻ khinh thường và chê bai vơ. Anh làm như xấu hổ khi có một người vợ như chị Mía dù rằng chị Mía cũng là một người vợ và là mẹ tốt của đàn con anh.  Đó là cặp vợ chúa chồng tôi, anh Lúa ăn nói cục mịch, hành xử với vợ ngang ngược. Có mặt mọi người anh kêu vợ ê ê như người lạ. Vợ anh có nói chuyện với anh thì anh cũng không thèm trả lời. Mà thật ra chị Mía có nói gì gọi là nhiều đâu, chỉ năm ba câu hỏi lúc vợ chồng sớt cơm ăn trưa. Chị Mía có lẽ chịu đựng đã quen cho nên chị cũng im lặng để cho anh ăn sao nói sao cũng được. Lạ một điều, anh rồng này chỉ ăn nói sỗ sàng với vợ, còn với các cô Việt Nam khác thì anh ăn nói ngọt như mía lùi, trẻ thì anh xưng anh em ngọt xớt mà lớn tuổi thì cũng chị chị em em, cái miệng móm cười duyên từ đàng xa khi thấy bóng dáng một phái đẹp Việt Nam. Khi có dịp nói chuyện với phái đẹp thì anh trổ hết ngón làm duyên cho nên các cô các bà Việt Nam làm chung đều đỏng đảnh với anh nhưng sau lưng anh bóng gió xúi vợ anh nên bỏ người chồng bất lịch sự.  Chị Mía lầm lì không nói và không ai hiểu chị suy nghỉ gì"

Con nhà rồng thứ hai là bạn thân của Tạ Lúa, anh tên Mạc Long. Hai anh có nhiều điểm giống nhau, rất là tự hào về cái tôi của mình, đều nghĩ là mình làm lương cao hơn thiên hạ, đối với họ tiền bạc là tiêu chuẩn ở đời. 

Long tuy làm việc chân tay nhưng ăn diện bóng bẩy, thích làm giờ phụ trội vậy mà thấy ai làm thì lại hay mai mỉa, ưa chưởi người cùng xứ nhưng nịnh người da trắng một cách trắng trợn sổ sàng và rồi lại chưởi ngay người ta bằng tiếng Việt. Muốn nhờ Long làm gì thì cứ nịnh là anh ta ra công sức mà làm. Vợ Long có lẽ không ăn nói ngọt ngào cho nên bị chồng ghét. Chị Mía nghe Mạc Long nói xấu vợ hoài nên ghét Long lắm, nhưng Long lại ngọt ngào với chị Mía, chẳng hiểu là hắn có âm mưu gì đây" 

Long và Lúa đều có chung một điểm  là họ ghét vợ, vô hãng Long tố vợ và gia đình bên vợ cho cả đám con nhà rồng khác nghe... Làm như cái nghề ráp nối mê ca nic cồ của Long là trên đầu thiên hạ còn vợ của Long và gia đình bên vợ làm việc hèn hạ không bằng" 

Con nhà rồng thứ ba là Võ Kỳ, bạn của Mạc Long. Trong bốn cái xấu mà người Việt Nam mình hay chê bai thì Võ Kỳ đã có đến hai. Về Việt Nam cưới vợ Võ Kỳ may mắn gặp được người vợ nhỏ hơn chồng đến gần hai chục tuổi. Cô ta đã sanh cho Võ Kỳ hai thằng con trai kháu khỉnh nên Võ Kỳ rất là sung sướng. Mỗi khi đứng cạnh vợ cao hơn anh cả cái đầu đôi mắt lé của Võ Kỳ lúc nào cũng chớp lia lịa như để khoe hạnh phúc. Lúc  chưa có vợ Võ Kỳ ngang như cua lại hay cãi bướng với đàn bà con gái. Anhthường ăn nói như củi bửa nhưng từ ngày có gia đình anh thay đổi, phần nào lịch sự nhã nhặn hơn.

Võ Kỳ có vẻ rất phục Mạc Long. Bất cứ chuyện gì Mạc Long làm dù là sai rành rành ra đó Võ Kỳ vẫn một mực khen đúng, có ai bắt bẻ thì anh nói là vì mang ơn Mạc Long dẩn dắt vô làm, mang ơn thì phải nói cho vui lòng người ơn. 

Mạc Long có tật ăn nói vô trật tự. Ngồi giữa phòng ăn trưa với đủ cả các giống dân mà Mạc Long cầm cái đầu cá ngửa mặt lên nhồm nhoàm nhai ra vẻ bất cần thiên hạ.  Mạc Long nói chuyện với Võ Kỳ thì tự xưng là cha và gọi Võ Kỳ là thằng mất dạy, vậy mà Võ Kỳ cũng cười tươi tắn, đám đàn bà ai nghe cũng bực bội.

Ngược lại với ông bạn tâm giao Tạ Lúa cứ  thấy đàn bà thì quỵ lụy, Mạc Long thì luôn luôn tỏ ra vẻ xấc xược  khiến  trong hãng ai cũng tránh hắn ta, nhưng mà đã làm chung thì có tránh cũng không được.

Con rồng thứ tư là Trần Muối, anh là một người đàn ông nhỏ con, ăn nói nhẹ nhàng, may mắn có một việc làm tương đối nhẹ nhàng mà lại có ngạch trật anh làm trong nhóm kỷ sư. Tuy không có bằng cấp  nhưng anh hay nói úp mở cũng như anh là kỹ sư vậy, cho nên có vài bà cô Việt Nam rất nể nang anh. Được dịp anh cũng trổ tài khoe về mình hơi nhiều,  làm Mạc Long và Võ Kỳ giận lắm. Họ không muốn bị Trần Muối qua mặt. Thành ra chỉ vì muốn lòe đám đàn bà nhẹ dạ mà Trần Muối chuốc vào thân bao nhiêu là kẻ thù, hễ có dịp là họ không tiếc lời hạ Trần Muối sát ván. 

Con rồng thứ năm là Lê Ngân. Vì ăn nói quá ngang nên tên anh bị đám đàn bà sửa lại là Lê Ngang, ám chỉ cái tật nói ngang. Anh ta sồn sồn, đã ly dị vợ, có lẽ anh ta bị vợ làm đơn ly dị trước nên anh rất hận đàn bà. Ngân thường bênh đàn ông và lúc nào cũng chê bai chỉ trích đàn bà, cả đám đàn bà sồn sồn làm chung với anh bị anh chê là bà nào cũng xấu.

Trong sở có Lê Tuất môt cô gái hơi lớn tuổi nhưng còn độc thân. Bị anh đè bỉu, Tuất ức lòng lắm mà không thể nói gì được. Rõ ràng cả ba chàng Tạ Lúa, Mạc Long và Trần Muối đều ái mộ cô qúa trời, vậy mà Lê Ngân dám chê cô, tuy đã gần bốn chục tuổi nhưng cô trông còn trẻ măng ăn nói dã dớt vậy mà Lê Ngân không để mắt tới...

Lê Ngân có những quan niệm ở đời rất là ngược ngạo và nhất là không có lòng thông cảm nhân hậu của một người Á Đông, ngay cả lòng tín ngưỡng Tôn Giáo anh cũng không có, thật là hiếm hoi mới có người như vậy.  Nhưng bù lại anh biết ăn nói cà rỡn với đàn bà, Tuất cứ cố gắng để lấy lòng Lê Ngân mà không được đó cũng là một điểm Lê Ngân bị thiên hạ ghét. 

Lê Ngân và Trần Muối có vẽ thân thiện hơn, còn cả ba Mạc Long, Tạ Lúa và Võ Kỳ thì về chung một phe.  Tựu trung lại tuy là chia phe nhóm nhau, ghét nhau nhưng cả đám con nhà rồng đó rất  nhiều chuyện, chuyên môn  dòm ngó lẫn nhau, từ chuyện làm tới lương bổng, từ chuyện xe cộ nhà cửa đến chuyện đi du lịch, ngay cả tới những buổi ăn trưa cũng phê bình ai ăn đồ mắc tiền, ai ăn đồ rẻ tiền...

Những chuyện tầm thường như vậy mà còn cạnh nhau từng chút sá gì những chuyện khác, ngày xưa phải chi mà sát cánh với nhau như vậy thì chắc hẳn là chúng ta không phải lưu lạc tới xứ nầy...

Cũng may, quí vị con nhà rồng nơi tôi làm việc dù sao cũng chỉ là một số rất ít mà thôi. 

Bên cạnh những nhà rồng đặc biệt này, khắp nơi, còn có biết bao người  cao thượng, họ không làm gì lớn lao, cũng bình thường nhưng biết nhìn trước nói sau, đời sống chân chỉ, nuôi dạy con nên người, không a dua phe phái, biết san sẻ cho người kém may mắn và nhất là dù bao đổi dời, vẫn giữ một lòng trung thành với chính nghĩa. 

NTJ

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,023,101
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến