Hôm nay,  

Chuyện Thật Ngắn: Thợ Vịn

21/05/200600:00:00(Xem: 148620)

Người viết: TỐ TÂM<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

Bài số 1018-1627-340-vb8210506

 

*

 

Tác giả đã được trao tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô là một dược sĩ, làm việc tại <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Carmarillo, California.

 

*

 

Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.  Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị  Bé Tí rủ:

 

- Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.

 

Tôi lắc đầu quầy quậy:

 

- Tí rủ lộn người rồi.  Taychân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét.

 

Con Tí cười cười:

 

- Em quên, cứ tưởng chị Tâm là chị Nga.  Thôi, đi đọc sách đi, em ráp mình em. 

 

Đang nằm đọc sách ngon lành nghe con Tí gọi:

 

- Chị Tâm ơi giúp em với.

 

Tôi bực mình:

 

- Đã nói là chị Tâm không có biết làm mà lại.

 

Con Tí phân bua:

 

- Em ráp hết rồi, em chỉ nhờ chị Tâm..... vịn dùm để em gắn miếng gỗ cuối cùng vô thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,639,137
Trong số Xuân Việt Báo Tết Canh Dần vừa qua, tác giả Đoàn Hưng có bài viết về em Tăng Bích Hằng con gái của GS Tăng Bảo Can bị hải tặc Thái Lan bắt khi em cùng gia đình vượt biên năm 1983 lúc 14 tuổi.
Năm nay, chị Trung được 56 tuổi ta nhưng trông chị vẫn hồng hào tốt tướng
Lời khen tiếng chê về xứ Cờ Hoa bà Tư đã nghe rất nhiều
Vừa ngồi chờ lên máy bay tôi vừa nghĩ tới má.&nbsp; Hôm nay, Má đã phải dậy từ 3 giờ rưỡi sáng để pha cafe,
Thế là sau một thời gian dài, dễ thường cũng đã hơn 30 năm
Một ngày mùa xuân tại San Jose, California
Vài năm trước, tôi có nhận được cú điện thoại thống thiết của thằng cháu ruột, từ Việt Nam. - Chú ơi! Hồ sơ của Ba cháu, chú đã mang theo qua Mỹ gần 15 năm rồi. Chú có nộp vào các
Tuấn viết con số 95% ở cuối bài làm rồi mỉm cười
Bà&nbsp; Ấm Cả trứớc khi trút hơi thở cuối cùng đã&nbsp; không nén được cơn xúc động, nghẹn ngào, ấp úng, thều thào, nói tiếng được, tiếng mất, run run cầm tay Điệp mà rằng
Nhạc sĩ Cung Tiến