Hôm nay,  

Chuyện Thật Ngắn: Thợ Vịn

21/05/200600:00:00(Xem: 149016)

Người viết: TỐ TÂM<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

Bài số 1018-1627-340-vb8210506

 

*

 

Tác giả đã được trao tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô là một dược sĩ, làm việc tại <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Carmarillo, California.

 

*

 

Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.  Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị  Bé Tí rủ:

 

- Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.

 

Tôi lắc đầu quầy quậy:

 

- Tí rủ lộn người rồi.  Taychân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét.

 

Con Tí cười cười:

 

- Em quên, cứ tưởng chị Tâm là chị Nga.  Thôi, đi đọc sách đi, em ráp mình em. 

 

Đang nằm đọc sách ngon lành nghe con Tí gọi:

 

- Chị Tâm ơi giúp em với.

 

Tôi bực mình:

 

- Đã nói là chị Tâm không có biết làm mà lại.

 

Con Tí phân bua:

 

- Em ráp hết rồi, em chỉ nhờ chị Tâm..... vịn dùm để em gắn miếng gỗ cuối cùng vô thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,937,449
Hôm nay trong lớp học của Indo, cô giáo bảo tất cả học sinh về nhà làm một bài viết về chính mình. Indo về nhà, thắc mắc tự hỏi là nó có biết gì đâu mà viết.
Tôi ghé thăm ông bạn mà hồi trưa gọi điện thoại vào bệnh viện thăm ông, ông nói đang được vợ con đón về nhà. Bệnh tình của ông thuộc loại bệnh trả thù.
Tôi khổ hết sức từ khi xăng lên giá. Mỗi ngày mỗi tăng cao thêm lên. Không khổ làm sao được một khi tình trạng tiền lương vẫn giữ nguyên mức cũ
Ngưng một lúc như để suy nghĩ, Sam ngập ngừng đề nghị: - Vì vậy anh Phan này! Vợ tôi nó muốn, nó yêu cầu anh dạy nó tiếng Anh"
Lẽ ra tôi phải dùng tiếng ngây thơ để tả anh Sam, một người Mỹ da đen khổng lồ, cao sáu feet rưỡi, nặng hơn 300 pao, nhưng tính tình rất giản dị, dễ thương.
Bầu cử đây là bầu cử Tổng Thống Mỹ-2008. Thật sư câu hỏi ở trên chỉ là kiểu tựa đề giả tưởng, cho hợp thời trang, có ý khêu gợi tánh tò mò của người đọc.
Tôi qua Mỹ với hai bàn tay trắng. Chung quanh tôi toàn những người xa lạ. Ở một khu phố đa số là người Rạch Giá, ở Việt Nam phần nhiều sống nghề chài lưới
Vừa đạp xe vô sân, tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cửa khóa bên ngoài. Không biết ông ngoại dẫn cháu Hồng đi chơi ở đâu.
Nhiều người cho rằng chiến tranh đã kết thúc hơn 30 năm rồi, vả lại Việt cộng cũng thay đổi rồi, sao lại chống"
Thường thì tôi ít khi nhắc điện thoại vào buổi tối vì sẽ gặp toàn những lời quảng cáo lải nhải mà tôi chẳng thích chút nào, vậy mà tối nay, trời xui đất khiến sao tôi lại nhấc máy.
Nhạc sĩ Cung Tiến