Hôm nay,  

Mẹ, Tôi, Và Bài Học Đầu Đời

14/05/200600:00:00(Xem: 116532)

Người viết: Nguyễn Hồng Chương <"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

Bài số 1010-1619-332-vb8140506

 

*

 

Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, mong ông sẽ có thêm bài mới và vui lòng bổ túc ít dòng tiểu sử , địa chỉ liên lạc.

 

 

*

 

Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!  Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi.

 

Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.  Viết không hay, nhưng phải viết vì dẫu sao viết cũng là một phương tiện để chuyển tải những ý nghĩ trong tâm hồn mình vậy.

 

Tôi còn nhớ, ngày còn bé, vắng cha vì cha phải đi "học tập cải tạo".  Mẹ ở nhà một mình, tần tảo ngược xuôi, bôn ba để kiếm sống và nhất là sợ đàn con thất học. Mẹ đã không quản ngại cốt để đàn con được NÊN NGƯỜI!

 

Suy nghĩ ấy, tiếc rằng, tôi chưa có được lúc ấy, để có thể cảm thông và chia xẻ gánh nặng với Mẹ trong những lúc nhọc nhằn.

 

Mãi đến sau này, khi lớn khôn hơn, tôi mới hiểu nhưng không khỏi ngạc nhiên, vì sao Mẹ không than vãn lời nào, mà ngược lại Mẹ vẫn vui vẻ mỗi khi anh em tôi mang những mảnh bằng khen nhỏ xíu ở trường về.  Tôi không nhớ rõ, vì đói quá hay thèm được ăn ngon, có một lần tôi dối Mẹ rằng mình bệnh không thể đến trường được.  Bàn tay ấm áp của Mẹ sờ lên trán tôi (lúc ấy hoàn toàn bình thường).  Mẹ thừa biết những gì tôi muốn! Mẹ chẳng la, chẳng rầy mà chỉ thấy chừng năm phút sau, một ổ bánh mì và một ly sữa nóng bên cạnh tôi.  Mẹ quay đi để giấu những giọt lệ chảy dài, vì vô tình để con mình thèm khát và từ đấy, Mẹ đã dạy tôi bài học về sự hổ thẹn của lương tâm đầu đời!

 

Ngày tiễn tôi ra ga vào <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Saigonthi Đại Học, Mẹ không quên dặn dò từng ly, từng tý, không phải là những bài toán nhỏ trên trang giấy trắng học trò, mà lá cách đối nhân sử thế.  Mẹ thường nói với anh em tôi rằng: "nhà mình đã nghèo, nên các con phải cố học, để sau này có thể đổi đời các con ạ!"

 

Rồi năm tháng trôi qua, tất cả anh em tôi đều lần lượt có giấy báo trúng tuyển.  Mẹ vui lắm, mừng lắm vì đã gặt được quả khi gieo.

 

Tôi háo hức xa nhà để bước vào nội trú.  Thế mà sự háo thắng và thách thức ngông cuồng của một chàng trai mới lớn, mới tập tễnh vào đời cứ tan biến dần trong màn đêm, ngay cái đêm đầu tôi sống xa Mẹ! Tôi không lạnh vì thời tiết mà chỉ thấy thấm thía  cái thiếu thốn tình cảm như khi gần bên Mẹ!  Tôi cảm thấy mình cần cái ấm áp vô hình ấy, dù chỉ một thoáng thôi để có thể chợp mắt trong đêm dài...

 

Ngày mới sang Mỹ, Mẹ và tôi dùng xe bus để đi khám bệnh.  Căn bệnh xuất hiện từ những ngày tần tảo ngược xuôi trong dĩ vãng.  Linh cảm cho tôi biết rằng mình không còn được gần Mẹ nhiều lắm vì những lúc trễ chuyến.  Chiếc xe bus cứ vô tình lao đi, hút dạng.... Giá mà lúc ấy tôi có thể cõng được Mẹ cho kịp chuyến xe!!!

 

Hơn ba năm sau khi tái định cư ở Mỹ, dầu có nhiều phương tiện và thuốc thang quý giá, nước Mỹ cũng đành bó tay.  Căn bệnh của Mẹ vẫn là đề tài của y khoa, vì theo lời bác sĩ, xác suất chỉ 1 phần triệu người mới có.

 

Mẹ nằm đó gần như bất động, suốt một tuần lễ trong phòng hồi sức, bố và anh em tôi đứng xung quanh.  Tôi cầm tay Mẹ mà chẳng nói được lời nào.  Nước mắt cứ chảy tuôn như thấu hiểu công nuôi dưỡng sinh thành.  Tôi nghẹn ngào nói lời vĩnh biệt với Mẹ, tay trong tay, lần đầu tiên tôi cảm nhận CÁI CHẾT và Sự Sống mỏng manh dường nào!

 

Thấm thoát đã gần 12 năm không còn Mẹ, Mẹ ở nơi chín suối chắc không buồn lắm vì con vẫn nhớ mãi những bài học đầu đời!

 

Con thương Mẹ lắm! Mẹ ơi!

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 856,759,546
Năm nay, tháng Năm ngày 12, sẽ là Ngày Lễ Mẹ. Mời đọc bài viết của Pha Lê. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Bà tên thật là Ngô Phương Liên, học Trưng Vương thời trung học, vượt biển qua Mỹ năm 79. Đi học lại gần 6 năm mới ra trường với bằng BS engineer năm 85. Hiện là cư dân ở Lafayette, Louisiana, còn vài năm nữa sẽ ... ăn tiền gìa. Bút hiệu Pha Lê, theo chú giải vui của tác giả, không phải là trong veo như Pha Lê, mà là... Pha trò và Lê la! Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018. Bài viết mới là chuyện ngôi nhà đã mất sau tháng Tư 1975.
Tác giả dự Viết về nước Mỹ từ năm 2000, Tám năm sau, ông nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Tác phẩm đã xuất bản: “Lá Số Vượt Biên”. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey. Sau đây, thêm một bài viết mới, với lời ghi của tác giả: Thương kính viết tặng để tưởng nhớ Anh Tư - Cố Đại úy Pháo đội trưởng Trương Văn C., Tiểu đoàn 183, Sư đoàn 18 Pháo Binh.
Khôi An định cư ở Bắc California. Cô là một kỹ sư từng làm việc ở hãng Intel hơn hai mươi năm. Sau đó, Khôi An trở lại trường lấy bằng Master về Ngôn Ngữ Học rồi đi dạy tiếng Việt ở các trường đại học vùng Vịnh San Francisco. Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2008, cô đã nhận giải Chung Kết 2013. Sang năm 2015, thêm giải Việt Bút Trùng Quang, dành cho những nỗ lực phát huy văn hóa Việt trên đất Mỹ. Từ 2016, cô là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Bài đăng 2 kỳ. Phần cuối: Chuyện 30 Tháng Tư của sinh viên gốc Việt tại Đại Học Stanford 2015 - 2019.
Khôi An định cư ở Bắc California. Cô là một kỹ sư từng làm việc ở hãng Intel hơn hai mươi năm. Sau đó, Khôi An trở lại trường lấy bằng Master về Ngôn Ngữ Học rồi đi dạy tiếng Việt ở các trường đại học vùng Vịnh San Francisco. Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2008, cô đã nhận giải Chung Kết 2013. Sang năm 2015, thêm giải Việt Bút Trùng Quang, dành cho những nỗ lực phát huy văn hóa Việt trên đất Mỹ. Từ 2016, cô là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Bài đăng 2 kỳ.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Sau đây, thêm một bài tác giả mới viết sau đám tang của Ó Đen Lý Tống.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ khi tuổi ngoài bát tuần. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh, cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết đầu tiên là thư kể về mùa đông băng giá khác thường tại vùng Thủ Đô Hoa Kỳ. Sau đây là bài viết thứ tư.
Tác giả hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến