Hôm nay,  

Sòng Bài Ơi, Sinh Mi Làm Chi!

28/11/200600:00:00(Xem: 160641)

SÒNG BÀI ƠI, SINH MI LÀM CHI! 

Bài số 1137-1746-458-vb2271106

*

Tác giả sinh năm 1935, là một nhà giáo kỳ cựu. Tại Việt Nam trước 19775, bà là giáo chức Trung  Tâm Giáo Dục Lê Quý Đôn, Saigon. Tại Hoa Kỳ, bà hiện là giáo chức thuộc Coachella Valley Unified School District. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên là một bài viết nặng tính giáo dục về tình trạng tuổi trẻ bài bạc tại Mỹ.      

*

- Eh, đi đâu mà sớm, vậy"

- Sớm gì nữa, 6 giờ tối rồi, tới rủ mày đi ăn phở.

  Bà mẹ mghe tiếng nói hối hả chạy ra: À con mới tới chơi à. Hai đứa định rủ nhau đi đâu vậy"

- Dạ thưa bác, chúng cháu sẽ đi ăn phở.

- Đi ăn xong về liền nghe cháu, vì dạo này nghe nói cuớp bóc nhiều lắm. Tụi bây về trễ là bác lại lo.

Sửa soạn xong, hai cậu chào bác rồi lên xe đi.Bà mẹ vẫn nữa tin nữa ngờ, vì đã nhiều lần chúng nó đi đến tối khuya mới về, có khi thức sáng đêm.

Cali dạo này sòng bài mở nườm nượp. Những ai đã vào sòng bài một lần là có thể tiếp tục vào nếu có nhiều ít tiền trong túi. Có kẻ tự chế được nhưng có kẻ lại deposit hết cảsố lương, lại còn nợ nần thêm. Từ ngày nước Mỹ cho phép mở casino thì cũng từ đó những nhà cho vay tiền mọc lên như nấm. Muốn vay tiền phải có job để cuối tháng họ deposit cái check mượn tiền vào nhà băng của họ.

Nghe tiếng gõ cửa, bà bác ra mở. À tụi bây lần này giỏi quá, giữ lời hứa về sớm làm bác rất vui.

-  Mẹ ơi, nghe nói hai vợ chồng anh Xe sắp ly dị phải không mẹ"

-  Sao con biết"

- Tuần vừa rồi, con thấy anh đi lang thang trong sòng bài, và anh có vẻ buồn bã lắm. Anh lại có vẻ tránh con nữa.

-  Đáng kiếp nó, tiền đánh hết, không đem về cho vợ một xu, lại còn nợ nần túng thiếu lung tung, nào credits, nào loan. Mẹ đã bảo cờ bạc, bạc là bạc bẽo, phản bội, chớ không phải bạc tiền đâu. Hút là xách. Xách, không phải là xách giày, xách dép đâu. Xách có nghĩa là "Ăn Cắp". Ông bà nói cái gì đúng cái đó. Còn con nữa, mẹ đã bảo tránh sòng bài đi, sao con còn lân la đến đó nữa"

-  Mẹ đừng lo, con không có vậy đâu mà. Con không đa mê đâu. Con chỉ đánh cơm gạo mà thôi.

-  Đánh cơm gạo là gì"

-  Đánh cơm gạo nghĩa là mình ăn được ít  chục rồi về.

-  Ở đó mà về. Thôi, bỏ đi con ơi, có nhiều ăn nhiều, có ít ăn ít. Con bỏ đi sòng bài để mẹ thêm tuổi thọ. Nhiều đêm con đi về khuya, mẹ lo quá. Mẹ luôn cầu nguyện cho con được an toàn, và chính quyền Mỹ sẽ đóng cửa hết sòng bài. Nay mai đừng cho mở thêm nữa. Mẹ nghe nói có nhiều người ăn được, bị tụi thua theo dỏi về nhà, rồi cướp của giết người để lấy tiền vào sòng bài đen đỏ.

-  Sao mẹ biết"

_  Báo chí đăng rầm rầm ai lại không biết. Không lẽ nhà báo lại nói láo. Ngày nay trộm cướp nhiều cũng vì cờ bạc sòng bài.

- Mẹ ơi, mẹ lo nhiều quá, con đi chơi với bạn, chứ không đi sòng bài hoài đâu.

Sau khi ba mẹ đi ngủ, hai cậu dong lên xe đến sòng bài mua vui đen đỏ. Cậu thì đánh xì lác, cậu thì kéo máy. Kẻ ăn người thua nhưng phải chờ nhau về. Chờ lâu, người bạn kéo máy lại ngứa tay đi kéo máy nữa. Lần này, chàng máy vui vẻ thu tiền vào túi; cậu ta sạch  túi, buồn bả ra về, mặt mày đam chiêu. Trên đường về vì quá khuya, lại mệt lại tiếc tiền, lại cãi nhau, cậu hai lái xe chếnh choáng rất nguy hiểm.

 -   Tao đã bảo mày về, mày không chịu về, làm tao sạch túi. Mày hại ta quá. Tao hết chỗ mượn tiền, chỉ chờ đến ngày lãnh lương, trả nợ rồi mới mượn tiền lại được. Mày hại tao quá!

- Tao đang đỏ mà mày bảo tao về. Thôi mày câm miệng đi để tao lái xe. Bực mình mày quá, lãm nhãm hoài.

Hai cậu có ngờ đâu, xe ông cò theo dỏi đằng sau. Ánh đèn xanh đỏ quay quay chớp chớp đã mấy vòng, mà xe hai cậu vẫn quay boong boong trên đường. Ông cò hết kiên nhẫn bèn hú còi lên làm hai cậu hết hồn, ngó lui, rồi từ từ dừng xe bên vệ đường . Cậu lái xe thay vì quay kính xuống, luống cuống, có lẽ mất bỉnh tĩnh, mở cửa xe định đi ra.

- "Dóng cửa lại, quay kính xuống," ông cò ra lệnh. "Anh lái xe chếnh choáng, có thể gây tai nạn."

- Chúng tôi họp bạn ôn bài thi cuối năm để được pass the final test ngày mai, về khuya nên rất mệt. Ông cò có vẽ thông cảm, trả lại ID và nói, "drive carefully." Hai  cậu mừng hú không bị ticket.

- Nhờ tao mau miệng nói láo đi học thi về nên ông ta có vẽ tội nghiệp cho hai cậu học trò " già"lo học hành cho tương lai. Người Việt mình tuy lớn tuổi nhưng phần nhiều phong  độ và mặt mày không già trước tuổi.

- Nước Mỹ là một nước giàu mạnh nhất trên thế giới, có thể vì vậy mà một số quốc gia đã ghanh ghét và thù hằn với nước Mỹ. Nước Mỹ là một nước rất nhân đạo, cứu nhân độ thế , mọi khi các quốc gia khác cần đến dù là kẻ thù của nước Mỹ. Nói thêm nữa, nước Mỹ còn nỗi tiếng về y khoa mỗ xẽ trên thế giới. Còn một điều, nước Mỹ nói chung và các tiểu bang nói rất riêng cần phải hạn chế mở mang những sòng bài để ít nhất cũng đem lại hạnh phúc cho những gia đình không may đã có những bà vợ, hoặc ông chồng, hoặc con cái đa mê cờ bạc để đến nỗi sa cơ lỡ vận, vợ chồng bỏ nhau, con cái đói rách, vân vân và vân vân…

Riêng Caili có hàng chục sòng bài từ bắc chí nam. Mỗi cuối năm tổng kết lợi tức hàng triệu, hàng tỷ. Kể những nhà giàu có ăn chơi không nói, số tiền hàng tỷ đó có một phần mồ hôi nước mắt của những gia đình sống với đồng lương hàng tháng. Không nói ra thì ai cũng biết hậu quả của những gia đình không may đó. Ôi, Sòng Bài Sinh Mi Làm Chi!

"Casino" phân nghĩa cho vui là: Casi là Casa là Nhà, "No" là không. Nói ngược lại là "Không Nhà". Đã đam mê cờ bạc, có nhà cũng như không vì cửa nhà bán hết sa chân vào cùm.

Kể cũng khó thật, ai mà nghĩ đến từng cá nhân mình. Mình là một hạt bụi trong cõi vô tình này, nhưng những hạt bụi đó mỗi ngày một tăng lên thành những đống cát để rồi tung bay theo gió lộng vào các xã hội không ảnh hưởng nhiều thì ít vào cuộc sống của con người… Xã hội của chúng ta hiện nay  là nước Mỹ.

Người viết bài này đã từng chứng kiến những thảm trạng gia đình  gây ra bởi đam mê cờ bạc làm xáo trộn cuộc sống của cha mẹ, vợ chồng và con cái để đi đến những hậu quả bất hạnh. Người viết bài này chỉ  xin góp ý và cầu mong cho mọi sự được đổi  mới một cách tốt đẹp, và con người chính mình phải biết tự chế trước mọi cám dỗ để đừng sa vào lổ hổng sa đọa, có hại cho bản thân và gia đình.

Ôi Sòng Bài, Sinh Mi Làm Chi! Buồn Vui Vì Mi!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,838,585
Hai chàng tuổi trẻ độc thân, sống xa gia đình, buổi chiều lễ Memorial lái xe đi Chesapeak Bay chơi. Khê lái, Viễn nhìn qua kiếng xe bằng một cái ống nhòm
Tôi bắt đầu nghĩ đến 30 tháng 4 như một ngày ở phía tương lai, tuy thời điểm đó đã xảy ra vào 33 năm trước.
Gởi mẹ của con, Thắm thoát mà đã gần 25 năm kể từ khi chào đời, vậy mà đây là lần đầu tiên con ngồi đặt bút viết về mẹ.
Ngày 17 tháng 3 năm 1975, khi nhiều người đang xôn xao, lục đục rời bỏ Huế, tôi đến trường Quốc Học gặp anh hiệu trưởng Phan Khắc Tuân xin nghỉ phép
Ngón tay Xuân lướt nhẹ trên phím đàn. Từ những khung cửa kiếng của căn phòng đặt chiếc đàn Grand piano, Xuân có thể vừa chơi đàn vừa dõi mắt theo
Hải gọi điện thoại hẹn tôi chiều Thứ Sáu đến nhà hàng Hương Quê ở Eden tham dự "tiệc về hưu" của chú Đức do nhóm nhân viên người Việt ở TRW (bây giờ là Northrop Grumman) khoản đãi
Người đàn bà trong phòng ICU số 5 nằm bất động. Chiếc ống hơi oxy vắt ngang mép mũi bà. Những sợi dây nhựa treo lòng thòng chằng tréo từ bịch nước biển
Sáng chủ nhật trong góc bàn nhỏ của qúan Starbucks, người đàn ông ngồi che mặt sau tờ báo nhằng nhịt hình quảng cáo, trên bàn ly café đen nằm bất động vì chưa bao giờ thấy ông ta nhất ly lên uống.
Từ năm 89, Trọng thấy Thạch Hùng có thể tự mưu sinh được, và Trọng cũng nghĩ đã đến lúc trả Thạch Hùng lại đời sống bình thường hay ít ra cũng phải tập Thạch Hùng cho quen lại với cuộc sống.
Vào một ngày cuối Thu, cách nay hơn 23 năm, một ngày vào tháng 11 năm 1984 tại Chicago, cô thư ký từ phòng ngoài, điện thoại vào cho Trọng hay "có hai người cảnh sát muốn gặp".
Nhạc sĩ Cung Tiến