Hôm nay,  

Thư Cho Em Trai Nhân Ngày Father S Day

17/06/200600:00:00(Xem: 263595)

Người viết: NGUYỄN HỮU THỜI

Bài số 1036-1645-358-vb170606

*

Trước 1975, Nguyễn Hữu Thời là nhà giáo, Quân nhân QLVNCH. Hiện giúp việc cho hãng Sypris Data Systems Los Angeles. Ông là tác giả đã góp bài viết về nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên và không ngừng khích lệ cổ võ mọi người thân tham gia giải thưởng. Bài mới nhất của ông là thư của người chị gửi em trai kể về ông Bố,  được dành cho Ngày Quân Lực VNCH, đồng thời cũng là Father’s Day.

*

New York ngày 12 tháng Sáu năm 2006

Em Tùng thân mến,

Chiều qua, em điện thọai hỏi chị ngày Father s Day năm nay gia đình chị dự định đi nghỉ ở đâu. Chị chưa kịp trả lời em thì đường dây bên kia có người gọi đến, chị xin lỗi tạm "hold" và khi nói chuyện lại  với em thì máy đã cúp. Có lẽ em vội đi đâu, chờ lâu không được. Em có biết ai gọi chị hôm qua không" Ba đấy. Ba từ Cali gọi qua, và Ba có hỏi thăm các em.

  Chị nhớ lại hồi Mẹ mất vì đạn pháo của Cộng quân vào làng mình năm 1972, em mới lên năm, Tú ba tuổi, chị mưòi. Thế mà hôm nay đã 34 năm trôi qua rồi nhỉ " Hôm ấy, bà ngoại đánh điện ra đơn vị báo tin cho Ba. LúcBa xin phép đơn vị trưởng về đến nhà thì Me đã được chôn rồi. Miền Nam nắng tháng Bảy nóng lắm! Không thể để thi hài Mẹ lâu chờ Ba về được. Lúc về nhà, Ba nói đơn vị đang hành quân sâu trong vùng Hạ lào nên xin phương tiện trở về hậu cứ thật khó khăn. Phải chờ. Thêm nữa, trận chiến đến hồi khốc liệt, ông không thể bỏ đơn vị, chiến hữu trở về ngay lo cho Mẹ được. Chị đưa Ba ra  viếng mộ phần Me; nhìn Ba thẫn thờ, nước mắt lưng tròng khi khấn vái, nói gì trước mộ Mẹ, và chị nghe thoang thoảng có tên em, tên chị, tên Tú. Bỗng chị bật khóc thành tiếng. Ba xoay người lại vỗ về an ủi chị. Cái hình ảnh và những lời nói của Ba hôm ấy, nay vẫn còn in rõ mồm một trong tâm trí chị. 

 Ở nhà với chúng ta chỉ được mấy hôm, Ba lại phải ra đi, ông hối hả trở lại chiến trường; gởi gắm chị em mình cho bà ngọai. Tháng Tư năm 1975, đạn pháo Cộng quân lại rót vào làng mình, lần nầy khủng khiếp hơn, tàn khốc hơn, người chết và bị thương nhiều hơn, nhưng may mắn chị em mình và bà ngoại thoát nạn. Lần nầy, Cộng sản chiếm giữ luôn làng, và Ba cũng biệt tích đi từ năm đó. Chị cứ tưởng Ba đã ra đi vĩnh viễn theo Me!

Chị em mình côi cút, sống quây quần bên bà Ngoại. Bao gian khổ, đói lạnh, khó khăn lúc ấy, không giấy bút nào viết ra được hết. Bây giờ, ngồi hồi tưởng lại chị thấy rùng mình, và ghê sợ, khiếp đảm quá em ơi!.  Nếu không có bà Ngoại ra tay che chở, nuôi nấng, đùm bọc thì chúng ta đâu có ngày gặp lại Ba phải không em"

Tháng Sáu năm 1984, chị đang sắc thuốc cho ngọai bỗng nghe tiếng gõ cửa dồn dập, chị chạy ra mở, và nhìn thấy một người đàn ông quần áo rách nát, da bọc xương, đen điu, tay trái ôm cái gói nhỏ, thân hình tiều tụy nhưng tiếng nói sang sảng:

-Xin lỗi cô. Đây có phải nhà bà Nhung không."

Chị giật mình, hình như chị nghe giọng nói nầy quen thuộc từ thuở nào, và như có môt sợi dây vô hình, thiêng liêng buộc chị vào người đứng đối diện. Chị đóan đúng là Ba rồi; nhưng để cho chắc hơn, chị lên tiếng hỏi:

- Bác có phải là ông Tứ không ạ"

Bỗng Ba la lên:

- Trời ơi! Quỳnh! Con gái của tôi! Sao con ra nông nỗi nầy, sao con gầy thế, các em đâu"

Thế rồi hai cha con ôm nhau khóc. Ba cho biết, Ba từ trại tù Cộng sản về đây. Tháng Tư năm 1975, Ba bị họ bắt tại mặt trận, và đem giam ngòai Bắc cho đến bây giờ. Ba về nhà được mấy tháng thì bà ngoại qua đời.

Rồi như em đã thấy, Ba lăn xả vào làm những công việc lao động cực nhọc nhất, và chia xẻ bao đắng cay với chúng ta! Năm 1986, Ba đã đem chúng ta vượt biên đến được miền đất tự do nầy.

Chị thuật lại sơ lược những chuyện đã xảy ra cho gia đình mình từ ngày Mẹ mất để em rõ phần nào những nỗi  truân chuyên gian khổ, những lo lắng bao bọc, những cô đơn trống vắng, những hy sinh cao cả  của  Ba cho chúng ta. Lúc đó, em còn quá nhỏ nên chưa ghi nhận hết những hệ lụy đã xảy ra cho Ba, cho chúng ta, và cho gia đình mình.

 Trước năm 1975, tuy Ba có những ngày phép ngắn ngủi trở về nhà; nhưng Ba đã đem đến cho chúng ta bao niềm vui chan chứa, bao ấm no, bao tự do, bao hạnh phúc. Cuối tháng Tư năm 1975, Ba biệt tích.... Bà ngoại thì đã quá già đâu còn xoay xở làm ăn gì được nữa, và chúng ta đã đói khổ, đã rách rưới, đã bị khinh rẻ, đã bị ném ra ngòai lề xã hội như thế nào, em cũng đã rõ. Bây giờ, có người thường bảo hãy quên đi dĩ vãng và chỉ nghĩ đến hiện tại, tương lai, nhưng dĩ vãng của chúng ta khi những năm còn sống dưới chế độ Cộng sản là quá đau thương, là quá chua xót, là qúa bất công, làm sao chị quên được, em! Những hy sinh, những chịu đựng gian khổ của Ba để cho chúng ta có  được ngày hôm nay, có tự do, có học vấn, có nhà cửa, có việc làm, có một cuộc sống đầy đủ, có gia đình riêng tư, không bị chèn ép, không bị bóc lột, và đặc biệt được luật pháp bảo vệ...

Công ơn trời biển ấy, chị có đâu quên được. Nếu không có Ba liều chết, chắt bóp, góp nhặt, thu xếp đem chúng ta vượt biển năm ấy, thì thử hỏi chị em mình bây giờ sẽ ra sao! Chắc chị sẽ phải lấy một ông Đài loan, ông Nam hàn, ông Mã lai, ông Tân gia ba; tuổi đáng cha chú mình hoặc kẻ  dị tật để mong thóat ra được nước ngoài hầu hy  vọng có một cuộc sống khá hơn; nhưng không chắc chắn gì phải không em" Còn em sẽ chạy xe ôm hay xin làm công nhân cho bọn tư bản Á châu, tư bản Đỏ, lương không đủ sống, bữa đói, bữa no, hàng ngày còn  phải chịu bao sự đàn áp, bao sự bóc lột của bọn chủ, và bọn cầm quyền mà chưa chắc đã được yên thân.

Thư nầy để trả lời câu hỏi của em "Ngày Father’s Day năm nay gia đình chị đi nghỉ vacation ở đâu"" Chị sẽ đem gia đình về thủ đô tỵ nạn Cộng sản ở Little Sàigòn thăm Ba, chị sẽ thu xếp rước Ba ra khỏi nursing home, và mời Ba về ở với gia đình chị cho đến cuối đời;  để chị có dịp phụng dưỡng, chăm sóc sớm hôm cho Ba, mong làm tròn chữ hiếu của người con, hầu trả một phần nào công ơn sinh thành, dưỡng dục và cảm ơn Ba đã đưa chị em chúng ta thoát khỏi cái gọi là "Thiên Đường Xã Hội Chủ Nghĩa Việt nam" để có một cuộc sống tốt đẹp hôm nay.

Thư bất tận ngôn. Cầu chúc vợ chồng em và các cháu được an bình.

 Thân mến

Nguyễn Lê Đông Quỳnh
 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,514,928
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến