Hôm nay,  

Buổi Trưa Trong Tiệm Nail

05/01/200700:00:00(Xem: 131135)

Buổi Trưa Trong Tiệm Nail

 

Tác giả: Năm Loan Sira

Bài số 1167-1779-487-vb4030107

 

Tác giả tên thật làTrương Kim Loan, hiện là Giám Khảo ngành thẩm mỹ, làm việc cho Board of Barbering & Cosmetology, Nha Khảo Thí Glendale, California. Đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà.

 

*

 

Bữa nay làm có nửa ngày… Về sớm nhìn qua đồng hồ thấy chưa tới 1 giờ, dòm xuống bàn tay móng ngắn, móng dài xấu ình, thôi thì tắp vô tiệm neo coi sao

Bước vô tiệm liếc sơ một vòng hổng thấy người khách nào đợi. Ông chủ ngồi đọc báo, bà chủ coi Video Thúy Nga.

-Chào ông chủ khoẻ hông"

-Trời lâu quá hổng gặp chị, chị khỏe hông"

-Cũng bình bình… có mấy móng thôi mà cứ tháo ra, gắn vô rồi lại tháo ra…tới ngày fill thì lại bận nên sút móng hết… coi nè giống bàn tay cùi hông"

-Để tui…để tui biến thành bàn tay tiênnn….bà… Hề hề hề, đừng giận nghe chị, tui nói chơi cho vui.

-Nói thiệt mà giận gì ông.

Ông chủ cầm bàn tay tui xoay qua lật lại.

-Dài nhiêu"

-Ngắn thôi ông, dài quá đánh máy hổng được, đeo bông thì cứ rớt lên rớt xuống.

-Trời ơi dễ quá mà, mượn.. ảnh đeo dùm cho tình.

-Tình gì… tình già hả, con mắt ảnh còn leo nheo hơn mấy cái móng tay tui... nhè lỗ tay hổng xỏ mà xỏ vô thịt tui thì chít cha tui.

-Chị lúc này trẻ ra hé.

-Trẻ gì ông…làm bà Nội rồi.

-Hay vậy, thiệt chơi chị…vậy thì chị hay hơn tụi tui rồi.

-Hay là tụi nhỏ hay chớ đâu phải tui…

Ông chủ xoay qua réo bà xã:

-Chỉ có cháu Nội rồi nè….

Bà xã nói:

-Sướng quá…

Ông chủ cắt cắt, dũa dũa, đắp đắp đâu được 15 phút. Nói tiếp:

-Hai đứa con dâu của tui chưa đứa nào chịu sanh hết… má nó năn nĩ hoài…thèm cháu Nội muốn chết…

-Thôi kệ đi ông…chừng nào nó muốn thì mình có… đâu ép được…mà có cháu thấy thương lắm ông ơi…nhất là nghe nó kêu "Nôĩ..Nôĩ"

-Bởi vậy tức mình hai thằng quỷ sống con tui hổng nghe lời cha mẹ... Đợi tụi tui già rồi làm sao coi chừng nổi…nó cứ nói đợi rồi.. đợi…đợi xong chuyện naỳ rồi thì có chuyện kia…hổng biết đợi tới chừng nào…Phát buồn!

-Thôi buồn gì ông, trước sau gì cũng có thôi…Bây giờ hai ông bà đi chơi du lịch đây đó, chứ có cháu rồi nó cứ đem qua gởi thì hết đi đâu được…lúc đó thì chắc ông biểu tụi nó đừng đẻ nữa…

Nói qua nói lại ổng làm một cái rẹt vô da tui:

-Ui da, tui sợ caí máy dũa này lắm nghe ông…coi chừng móng tui mỏng lắm rồi đó….

-Xin lỗi xin lỗi nghe chị, nhiều lúc tui tức mấy đứa con tui lắm…

Tui sợ ổng tức quá lại gây thương tích cho tui lần nữa nên nhớ lại lúc trước có nghe ổng nói ở tù cải tạo tui liền đổi qua hướng tác xạ khác, tui hỏi:

-Hồi trước ông trong binh chủng nào vậy"

-Biệt Kích chị ơi, đi mút mùa bỏ bả ở nhà một mình…(Ổng liếc qua bả, tui thấy bả cười mím chi)….đi riết thành ra quen rồi, qua đây tui cũng đi liên miên…Từ Texas qua Chicago…rồi N. Carolina cuối cùng về Cali…bây giờ lớn tuổi rồi hết muốn đi đâu..

-Ủa có ở N.Carolina hả mà chỗ nào vậy" Tui cũng ở bển qua nè…Tui ở Monroe, sau đó theo ổng ra Charlotte, ở đó gần tám năm, bây giờ người mình ở đó đông lắm…hồi tui ở chỉ có vài gia đình VN thôi nên có tình thân lắm… Cuối tuần nào cũng tập họp, nấu nướng, ca hát thiệt là vui…cũng tại chỗ đó mà tui gặp ông xã tui đó…

-Sao chị dọn về đây vậy"

-Công ăn, việc làm…với lại ở đâu ấm áp thì tụ về…mà ở đâu bằng Cali ông…Cái gì cũng có hết.

Nhìn sơ thấy cũng gần xong, dòm đồng hồ thấy gần tiếng mà còn hai, ba khách mới vô mà chỉ muốn đợi ông chủ nên tui nói:

-Có khách đợi kìa ông chủ, thôi sơ sơ thôi ông, xịt air brush dùm tui cho nó lẹ.

-Ừ, air brush coi dễ thương lắm để tui tặng cho chị cái "hột xàn nho nhỏ"

Xịt air brush xong ổng kéo cái túi plastic ra, cầm cây nhíp lên lấy cái "hột xàn nho nhỏ màu ĐEN" định gắn lên.

-Thôi ông ơi "hột xàn" thì phải màu trắng mới giống thứ thiệt chớ…

-Kệ mà, màu Đen cho nổi….

Thôi kệ, để ổng gắn. Hột trắng để dành kỳ sau.

. . .

Vài tuần sau...

Đi bác sĩ ra nhìn đồng hồ thấy còn sớm chán. Giờ này mà về thẳng nhà thì uổng quá đi…. để tui suy nghĩ coi cần làm kí…gì…thôi để ghé tiệm neo vừa làm đẹp, vừa nói dóc chơi, mấy đứa trong tiệm nói chừng nào chị có "gảnh" chạy ra tụi em chơi, em khoái nghe chị kể chuyện quá.

Xe tà tà chạy ngang …. nail salon ngó vô coi có khách hông. Hỏng có mạng nào… khoảng giờ này 1 tới 2 giờ tiệm nào cũng vắng như chùa Bà Đanh. Tui xách bóp bước vô nhìn quanh…tiệm này gắn kiếng hết hai bên tường cho nên chu vi nhỏ mà lại thấy rộng ra.

-A chào chị, khỏe hông chị"

-Bữa nay mới khỏe chút chút. Đi làm nửa ngày về ghé thăm ông bác sĩ, xong sớm sẵn tiện đường ghé đây luôn…ủa ổng đâu rồi"

Bà chủ vừa coi TV, tay cầm cây dũa kéo tới kéo lui nói:

-Ổng thức sáng đêm chị ơi, hôm qua hỏng biết ăn cái giống gì mà ổng bị "Tào Tháo" rượt chạy suốt đêm…ổng đang ở văn phòng bác sĩ đó…chị cần fill hả" Em có khách hẹn…., bả đang trên đường tới, để con Phương Oanh làm cho chị…

-Ưà, ai làm cũng được mà.

Xoay qua bàn phía trong bà chủ nói:

-Phương Oanh ơi fill cho chỉ nè.

Phương Oanh đang làm gì đó ngước đầu lên nhìn tôi cười tươi:

-Lựa màu đi cô.

Bước tới tủ kiếng chứa nước sơn tui đứng lựa màu. Chưa biết nên chọn màu gì.

-Cô ơi con làm luôn chân cho cô nghe….

Tui nghe có tiếng hỏi mà có thấy mặt ai đâu cà … nghe văng vẵng từ phía trong buồng "facial"… chắc phòng này có cái lỗ hay sao ta"

Nhìn xuống chân mình thấy cũng chưa cần phải làm mà nhìn chung quanh thấy vắng hoe thôi thì thây kệ:

-Ừ làm luôn cho cô.

Vừa nói xong là thấy cô nàng hiện diện liền, tay bưng cái thau nước ấm có lót bao nylong đàng hoàng, tui thích làm chân kiểu này vì nó vệ sinh hơn cách khác….khỏi sợ bị nhiễm trùng.

Để thau nước xuống cô nhỏ nói liền:

-Lâu quá hổng gặp, khỏe hông cô"....lúc này cô đẹp quá…em thích màu tóc của cô… làm như cô ốm hơn trước hả cô"

Vừa nghe nó nói xong tui nhìn lại… tui vô kiếng liền….

-Nghe nói mà mừng… ốm gì mà ốm, lúc này ít đi tập thể dục…cô lên 6,7 pao lận.

-Thôi cô ơi, cô vậy là đẹp "gồi"… bỏ chân vô đi cô…em vẽ bông luôn nhe cô….để em dời cái bóp của cô.

Con nhỏ này nó nói mà hỏng đợi tui trả lời.

-Ừ, muốn thì làm luôn đi em…, đừng làm nhiều quá cô hỏng đủ tiền trả nghe…chưa đi nhà băng.

-Hỏng sao đâu cô, kỳ sau trả luôn cũng được mà…Sơn màu gì cô, bữa nay có vô màu đỏ mới này đẹp lắm để con lấy cho cô nhe.

-Ừa, màu gì cũng được miễn đẹp thôi.

Đang giũa nửa chừng có cô khách Mễ bước vô, con nhỏ xoay qua liền:

-Mây ai héo du"

-I need a nail fix.

-Only oanh neo".

-Yes, 1 nail only.

-Ô kê quây (wait).

Xoay qua tui nó nói:

-Cô chờ con nghe cô, để con làm cho "con này" đi cho "gồi".

Nó để chân tui ngâm trong nước, chạy qua bàn kế bên…10 phút sau chạy lại.

-Em xin lỗi cô nghe, bắt cô chờ, "con này" nó ưa bị gãy móng quá đi, sơn rồi mà nó cứ coi tới coi lui làm mất thì giờ, con làm lẹ cho nó đi cho "gồi"…

Tui cười khà:

-Thôi kệ em, nó làm gãy móng thì nó tốn tiền chứ gì…mình được lợi…

Bây giờ Bà Chủ vọt miệng nói:

-Nãy giờ em cứ suy nghĩ hoài…hổng nhớ tên chị…bây giờ nghe tiếng chị cười thì nhớ ra rồi…lần trước ông xã em làm cho chị phải hông" Phải chị là chị Loan ở N.C hông"...Nghe chị với ông xã em nói chuyện vui quá chừng…vừa làm cho khách mà em vừa lắng tai nghe…ké …..em đâu biết gì về lính tráng đâu mà nói…với lại em với ổng ít nói chuyện lắm….Chắc chút xíu nữa ổng gọi vô bây giờ.

Nhìn xuống thấy tay, chân mình thấy cũng gần xong, cô thợ nhỏ đang vẽ bông vẽ hoa lên ngón chân…bự…Bàn chân xấu xí sau nửa tiếng trở thành đẹp như Tiênnn…Bà.

Điện thoại reng Bà Chủ nhấc lên:

-Hello………nail Salon. May I help you"

-………..

-Ủa sao đợi lâu vậy"

-………..

-Kỳ rồi tao đâu có đợi lâu vậy.

-………..

-Thì mày phải nói với người ta là thức suốt đêm, chạy vô cầu tiêu mấy chục lần thì người ta cho mày vô liền chứ gì.

-………..

-Thôi mày khỏi ra tiệm, về thẳng nhà nghỉ đi… nếu tiện đường ghé tiệm mua tô cháo nóng về ăn…

Thì ra Bà Chủ mới vừa nói chuyện với Ông Chủ.

(Hai Ông Bà chủ ngày xưa ở Chợ Lớn… chắc người Hoa")

Ra khỏi tiệm tay chân sạch sẽ, đẹp đẽ. Trong lòng thấy lâng lâng… khoẻ khoắn và tui cũng quên tuốt hỏi tên cô nhỏ làm chân tên gì, nhưng, thiệt là không uổng phí chút nào một nửa ngày hổng biết làm ký gì./.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,382,349
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến