Hôm nay,  

Mùa Xuân Hạnh Phúc

08/01/200700:00:00(Xem: 157995)

MÙA XUÂN HẠNH PHÚC

Người viết: XUÂN MAI

Bài số 1171-1783-491-v2080107

(bài còn lại của năm 2006)

Tác giả Xuân Mai cùng gia đình định cư tại Pháp. Lần đầu dự viết về nước Mỹ, bà gửi ba bài viết ngắn, vừa kể chuyện vừa chia sẻ những quan niệm về cách sống hạnh phúc. Sau đây là bài thứ hai  của bà nói về sở thích khiêu vũ và sinh hoạt của một nhóm   khiêu vũ “gồm những cặp hồi xuân...”

*

 Nói đến khiêu vũ, phải nghĩ đến một môn nghệ thuật rất quyến rũ. 

Với tôi, môn thể thao này, nếu ta biết áp dụng đúng cách, đúng môi trường, sẽ giúp cho tâm hồn và thể xác chúng ta nhẹ nhàng, thanh thoát, yêu đời và tươi trẻ mãi, nhất là phụ nữ không phải cau có, dù tuổi đời gần kề 5 hoặc 6 bó, tình chồng vợ thắm mãi không phai. 

Nhưng thú tiêu khiển nào cũng tùy thuộc vào cái tâm, môi trường và cách sống của mỗi cá nhân. 

Khiêu vũ là môn nghệ thuật rất tốt, nhưng đi sai hướng cũng tan hoang cửa nhà như chơi, chung qui tùy thuộc ở chúng ta"

Vợ chồng tôi ngoài tập khí công hàng ngày để giữ cho tinh thần tốt, thỉnh thoảng gần 2 tháng chúng tôi lại đi dancing và ca nhạc sống.

Từ ngày có chỗ khiêu vũ,  tôi và ông xã tôi càng yêu đời hơn, vì có sở thích chung.   Cuộc đời rất có ý nghĩa, nếu trái tim của bạn đúng với bài hát « Top of the world » của The Carpenters, được  chuyển dịch qua lời Việt cuả nhạc sĩ Diệu Hương.

"Rồi những đam mê trào dâng từ bao giờ...

Nhẹ bước chân, em ngây ngất vào cõi mộng...

Ngày mai đến vẫn con đường, 

Tình chúng ta không hề chán chường. 

Điều em ước muốn, 

Là những thứ yêu vô cùng.  "

Bài nhạc lãng mạn và tình quá bạn nhỉ"

Nhóm khiêu vũ của chúng tôi gồm những cặp vợ chồng hồi xuân,  tuổi từ 4 bó trở lên,  biết yêu quí, trân trọng cuộc sống. 

Mỗi lần họp chơi như thế rất đông, mọi người đến vì cần sự thoải mái, hạnh phúc ,  nên chúng tôi rất giữ ý, tôn trọng lẫn nhau, nhưng  không gò bó, rất tự nhiên, và chẳng ai để ý đến ai. 

Những cái tính tầm thường hay gặp phải của con người chúng ta  đã bị vứt bỏ ở chốn khác, chỉ vì ở đây, trong những giây phút điệu nhạc du dương mờ ảo này, chúng tôi thấy rất quí thì giờ, và chỗ chơi cần giữ lâu dài, nên tất cả đều cần và cố gắng hòa đồng. 

Cuộc đời hằng ngày vì sống còn,  con người phải đụng chạm để tồn tại,  vì cuộc sống là những chuỗi ngày tranh đấu để tiến thân,  đó là qui luật của tạo hóa!

Nhưng may mắn thay,  ngoài những chốn bon chen đó, cuộc đời vẫn đẹp và thơ mộng,  đến với những ai biết thưởng thức và quí trọng tình cảm nhân hậu. 

Dân Việt Nam mà tôi quen biết  chịu chơi hết mình,  mỗi lần dạ vũ tổ chức vào cuối tuần, bắt đầu từ 8 giờ 30 tối tới 4 giờ sáng,  thế mà gần hết cả nhóm đều ở lại tới phút cuối. 

Cứ mỗi lần đi nhảy đầm, là chúng tôi có dịp tập hát nhạc sống, cái thú tiêu khiển này chúng tôi rất thích. 

Cuộc vui chẳng tốn kém gì, vì chúng tôi mỗi người chỉ đóng góp một ít tiền ăn, phụ giúp với chủ nhà. 

Chỗ chơi rất đàng hoàng, chủ nhà đã ra điều kiện, nên cấm không có say ruợu, ẩu đả và lộn xộn. 

Sau màn ăn uống nhẹ nhàng, gọn gàng, rồi nhâm nhi một ít ruợu khai vị, và hát karaoké tại chỗ,  chúng tôi dọn bớt bàn ghế,  và dạ vũ bắt đầu. 

Dưới ánh đèn màu và không khí ấm cúng, từng cặp vợ chồng dìu nhau ra sàn nhảy,  những ca sĩ tập hát cây nhà lá vườn đã ghi danh trong  bàn ăn lúc nãy, thứ tự lên trình diễn, có sẵn ban nhạc và tay đàn chuyên nghiệp, cùng ca sĩ riêng của ban tổ chức. 

Mỗi lần đi khiêu vũ, chúng tôi đều lên hát giúp vui. Ông xã tôi giọng hát tương đối điêu luyện, nên hát rất vững với đủ điệu nhạc. Còn tôi vì không rành nhạc lý lắm, nên chỉ thích ca điệu tango, chỉ dợt vài lần ở nhà, mà  tôi đã ra đứng hát rất đúng điệu, thật là lý thú!

Nếu  mỗi lần đi nhảy, chúng ta chỉ nhảy toàn là những điệu Tango,  chachacha, rumba, valse, be bop, ... mà thôi, thì hởi ôi chán ngấy ,  buồn ngũ  lắm" Nhờ có những điệu Madison, nhiều kiểu khác nhau, do những anh chị sành điệu chỉ tập từng bước, chúng tôi nhảy chung tập thể, đây đúng là một môn thể dục thẩm mỹ vui nhộn. 

Tới giờ nghi lao, chúng tôi tự xuống bếp bưng chè lên và trò chuyện lẫn nhau. 

Chị chủ nhà gần 5 bó rưởi, mà dáng người thon gọn và trông rất trẻ,  kể cho tôi nghe về nghệ thuật sống khỏe và trẻ nhưng rất lành mạnh...  của vợ chồng chị. 

Ăn xong chúng tôi lại vui chơi tiếp tục, mỗi điệu nhạc là một người tự nguyện lên hát, sau đó là đến ca sĩ cứ thay phiên nhau. 

Trong cuộc sống của chúng ta, mỗi người có một sở thích khác nhau, không hẳn chỉ có khiêu vũ là nguồn vui"

Hàng ngày đi làm với công việc và những trách nhiệm  giao phó, những bổn phận phải hoàn thành. Chúng ta nên tránh sự lập lại nhàm chán ấy, nếu được bằng những giờ phút giải trí, hợp với đam mê và sở thích của từng cá nhân, để cuộc đời luôn là những nốt nhạc!

Những cuộc tiếp xúc với khách hàng trong công việc, đã cho tôi nhiều học hỏi quí giá. Cuộc đời muôn vẻ, xấu tốt có tính cách tương đối, nguyên tắc chung của con người, ai cũng đều muốn mình có cuộc sống tốt đẹp hơn. Cuộc sống càng văn minh, trình độ hiểu biết của con người còn nhậy bén và tinh tế hơn. Không có gíá trị  nào được đánh giá ngoài thực tế và cách sống hàng ngày của chính ban"

Trong việc làm của tôi, đã từng gặp những khách hàng phải đấu tranh với từng giờ sống sót, những mẩu chuyện buồn vui mà họ tâm sự, đó chính là giòng đời, tiếng nói từ trái tim con người, cho tôi những kinh nghiệm trong cuộc sống. 

Hạnh phúc chính là tình người,  những gì thật gần gủi với ta,  và phải biết bảo trọng nó. 

Mùa xuân hạnh phúc và dạ vũ trong tình yêu chính là cái tâm và cách sống của bạn, nó sẽ dẫn đường bạn đến sự thành công trong cuộc sống, bằng những kinh nghiệm của chính mình. 

Đó chính là con đường tôi mong ước đạt đến. 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,960,592
Tác giả thuộc lớp tuổi 50 hiện là cư dân tiểu bang Oregon, làm nghề giữ người già và tàn tật của Washington County ở Salem, Oregon. Với bài viết về nước Mỹ đầu tiên,
Vào những năm đầu khi Việt Nam mở cửa thông thương với khối Tư Bản, lúc đó tôi đang học ở Sài Gòn, ngày 30-4 là ngày được tụi sinh viên trông đợi nhiều, đơn giản đó chỉ là một dịp nghĩ lễ dài.
LGT: Bản văn này dịch theo tài liệu có tưạ đề “Relaxation for pain management: Free Relaxation Script” của chuyên gia y khoa trị liệu Candi Raudebaugh đang làm việc trong ngành y tế Canada.
Với bút hiệu Xuân Đỗ và bài "Hắn và cuốn Nhật Ký Đặng Thuỳ Trâm..." tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2008. Ông định cư tại Mỹ theo diện H.O. và hiện là cư dân Riverside, nam California.
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ tháng 9 năm 1997, hiện là Phó Giáo Sư Tiến Sĩ thuộc Viện Nghiên Cứu Ngôn Ngữ, Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ tại Monterey, California.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Tác giả là cư dân Stanton, Quận Cam, đã dự Viết Về Nước Mỹ năm 2003 vơi bài “Từ Mỹ, Tản Mạn Nhớ Quê Ngoại.” Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả của giải “á hậu” Viết Về Nước Mỹ 2013. Ông là một nhà báo quen biêt trong nhóm chủ biên các tạp chí, tuần báo Việt ngữ tại Dallas, thường góp bài viết cho giải thưởng. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, liên tục góp bài cho giải thưởng Việt Báo từ nhiều năm qua, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2011.
Bài viết mới của tác giả cho Trước 1975, tác giả đã có nhiều chuyện ngắn, truyện dài do tạp chí và nhà xuất bản Tuổi Hoa ấn hành tại Saigon.
Nhạc sĩ Cung Tiến