Hôm nay,  

Tôi Cũng Có Một Giấc Mơ...

16/01/200700:00:00(Xem: 251420)

TÔI CŨNG CÓ MỘT GIẤC MƠ...

Người viết: Quân Nguyễn

Bài số 1177-1789-497-v3160107

Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do,  hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. Bài viết mới nhất của ông dành cho ngày lễ Martin Luther King Jr.

*

Kính tặng hương hồn Tiến sĩ Martin Luther King Jr., nhân kỷ niệm ngày sinh thứ 78 của ông.

Gần bốn mươi ba năm trước, vào ngày 28 tháng 8 năm 1963, từ bậc thềm đài tưởng niệm cố Tổng Thống Lincoln ở Wasington D.C., Mục sư Tiến sĩ Martin Luther King Jr. trong một bài diễn văn hùng hồn của thế kỷ hai mươi, đã khao khát phát biểu rằng, "Bất kể những khổ đau và tủi nhục đang có của ngày hôm nay, tôi vẫn ấp ủ một giấc mơ...(I still have a dream...) Một giấc mơ mà cội nguồn của nó được khởi xuất từ cái  Giấc mơ của người Mỹ...  "(The American dream...)

Ông ta ước mơ rằng một ngày nào đó trên đất nước Hoa kỳ của ông, mọi người sinh ra đều được bình đẳng... Rằng con cái của những người từng là nô lệ và của những người chủ nô ngày trước rồi sẽ ngồi vào cùng bàn với nhau như anh em ruột thịt... Rằng cái sa mạc nóng bỏng của bất công và áp bức sẽ một ngày biến thành cái ốc đảo của công lý và tự do...

Ông ta cũng mơ rằng con cái của mình có ngày được lớn lên trong một quốc gia nơi chúng sẽ không bị đánh giá vì mầu da nhưng chỉ thuần vì đức tính mà thôi... Ông cũng ước mơ một ngày nào đó sẽ được nhìn thấy trẻ con trắng và đen nắm tay nhau đi trên đường phố như những đứa trẻ anh em...

Và với giấc mơ to tát chính đáng đó, ông thiết tha kêu gọi những người đồng chủng tộc da mầu của mình cùng đứng lên hợp tác với nhau, cùng cầu nguyện, cùng đấu tranh, cùng vô tù, và cùng quyết tâm vùng dậy dành lại sự tự do cho chủng tộc mình, với một niềm tin vô biên rằng sự tư do đó cuối cùng rồi sẽ phải đến...

Để kết thúc cho bài diễn văn lịch sử đó, Tiến sĩ Martin Luther King Jr. kêu gào, "Hãy để tiếng chuông tự do vang dội trên khắp đất đai, sông núi, thành phố, làng mạc quê hương tôi... Tự do sẽ tới! tự do sẽ tới! Cám ơn Thượng Đế đầy quyền năng, chúng ta cuối cùng rồi sẽ được tự do!" ("Free at last! free at last! Thank God Almighty, we are free at last!")

 Đúng như lời tiên đoán năm xưa, giấc mơ của Tiến sĩ King cuối cùng đã thành sự thực! Ngày nay trong xã hội Hoa Kỳ, đã có đến hàng trăm ngàn viên chức chính phủ là người da mầu, trong số đó có nhiều người là nhà lập pháp, quan tòa, bộ trưởng, thống đốc, chưa kể vô số các thị trưởng, và cảnh sát trưởng địa phương... Và dĩ nhiên, Dân quyền (The Civil Rights) đang được tôn trọng và bảo vệ nghiêm ngặt bởi luật pháp liên bang.

Rồi cũng nhờ cái giấc mơ to tát và sự đấu tranh không mêt mỏi cho Dân quyền đó của Tiến sĩ King năm xưa, mà ngày nay các chủng tộc khác hiện đang sinh sống tại Hoa Kỳ như người Tầu, Đại Hàn, Nhật, Việt Nam, Phi, Ấn, và Mễ...mới đựoc "dễ thở" hơn vì được "ăn theo" cái quyền bình đẳng mà đầu tiên chỉ  được nhắm vào chủng tộc người da đen ở Mỹ.  Và cũng nhờ vậy, mà hiện nay không ít trong số những người thuộc các chủng tộc khác nói trên ở Mỹ, đã và đang thành công lớn lao trong mọi lãnh vưc công tư tại Hoa Kỳ... Nói một cách khác, họ đã "tậu" được "Giấc mơ của người Mỹ" cho chính họ và cho con cháu sau này.

Riêng cá nhân tôi, hai mươi năm trước, khi chân ướt chân ráo bước đến xứ này, đã sẵn lòng làm tất cả mọi công việc lương thiện thấp hèn nhất, chỉ để đổi lấy cái hơi thở tự do và tương lai cho con cái mình.  Giờ ngồi nghĩ lại quãng đời lao lực vất vả cũ của những năm tháng mới đến, mà chợt rùng mình khủng khiếp, chẳng thể tin đựoc là chính mình đã có lần phải sống qua những cơ cực khốn khổ như vậy! Mà đoạn kết sẽ ra sao nếu mình không được "hưởng lây" cái kết quả đấu tranh hăng say đầy máu và nước mắt năm xưa của Tiến sĩ King cho Dân quyền của người da đen.

Thế rồi, từ đó, giống như ông, tôi cũng mang một giấc mơ cho chủng tộc đồng bào tôi tại quê nhà đang sống dưới ách Cộng Sản!

Ngày xưa khi còn mài đũng quần ở đại học Mỹ, tôi nhớ một giáo sư môn lịch sử Hoa Kỳ có lần nói rằng, "Lịch sử chỉ là sự lập lại những biến cố trọng đại trong xã hội loài người, cái gì đã xảy ra, sẽ xảy ra lần nữa, chỉ có khác là nơi chốn và thời gian mà thôi..."

Thế thì theo tôi, cái biến cố trọng đại nhất thế kỷ hai mươi của lịch sử loài người, là sự tan rã mục nát bất thình lình của Liên Bang Sô Viết, mà rồi kéo theo sự sụp hoàn toàn các chế độ Cộng Sản ở Đông Âu như tại Đông Đức, Tiệp Khắc, Ba Lan...

Và sau đây là giấc mơ của tôi...

Tôi ước mơ rằng một ngày nào đó không xa, cái biến cố lịch sử "tan rã và sụp đổ" của Cộng Sản ở Nga và Đông Âu năm xưa sẽ được lập lại một cách chính xác trên quê hương tôi... Rằng một sự "tan rã và sụp đổ" của đảng và chính quyền Cộng Sản Tầu láng giềng sẽ kéo theo sự sụp đổ của chế độ Cộng Sản ở Việt Nam ngay tức khắc!

Tôi cũng ước mơ rằng rồi có một ngày, một hậu duệ "chóp bu" trong đảng và nhà nước Cộng Sản Việt Nam, cỡ Gobachev của Liên Bang Sô Viết năm xưa, khi đã nắm hết quyền bính trong tay, chợt tỉnh ngộ, rồi quyết định từ bỏ theo đuổi con đường Cộng Sản Chủ Nghĩa vô nhân, tàn bạo... bằng cách giải tán lập tức Đảng và nhà nước Cộng Sản, để chấm dứt ngay những khổ đau và tủi nhục đang có ngày hôm nay của dân tộc đồng bào tôi trong nước...

Cuối cùng, tôi xin mượn câu nói của Tiến sĩ King để nhắn nhủ tới đồng bào ruột thịt tôi tai quê nhà, "Tư do sẽ tới! Tư do sẽ tới! Cám ơn Thượng Đế đầy quyền năng, đồng bào tôi cuối cùng rồi sẽ đưoc tự do!"

Xin hãy cầu nguyện cùng tôi, cho giấc mơ của tôi được đến sớm hơn, vì tôi đang khao khát được nhìn thấy nó đến ngay ngày mai, trước khi tôi nhắm mắt lìa bỏ cõi đời này...

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,243,597
Nhìn vẻ bên ngoài, không ai nghĩ rằng hắn mang trong người một phần dòng máu Việt Nam. Tiếp xúc với hắn lần đầu, khó ai có thể có được chút cảm tình.
Tôi rời Việt Nam năm 23 tuổi, lứa tuổi có thể nói là khá đủ trưởng thành để mang theo mình đầy ắp những kỷ niệm của quê hương.
Nhiều người nói tôi ngu. Có lẽ tôi ngu thật. Tôi áp dụng câu châm ngôn "Suy bụng ta, ra bụng người" vào đời sống hằng ngày, nên đôi lúc tôi thấy mình ngu quá.
Thứ Bẩy 28 tháng Sáu là ngày chính thức họp măt Viết Về Nước Mỹ. Đêm trước thức khuya, sáng hôm sau dậy không nổi để ghé Nordstrom Rack lấy mấy bộ quần áo.
Sắp đến hè. Khí hậu Florida bắt đầu oi bức. Mới đó mà mau thật. Giờ này năm trước còn ở Cali, còn co ro với cái áo len mỏng mỗi buổi chiều khi ra ngoài vườn ngắm hồ cá koi.
Chiều ngày thứ Năm, 26 tháng 6, ông xếp Controller của Khánh Vân gọi vào văn phòng nói chuyện. Đang vừa bận, vừa mệt... xếp muốn gì đây"
Chuyến bay sang Mễ không ngờ là chuyến bay định mệnh đã chôn vùi quá khứ mà Quang muốn tỏ bày! Chiếc Cesna cất cánh không được bao lâu thì engine bị cháy
Quang và Hạnh yêu thương nhau, tình yêu của lứa tuổi 20's đầy mộng mị! Hai mái đầu xanh lớn lên trong thời buổi nhiễu nhương.
Ngày 24-9-2007 Diễn Đàn Việt Bút ra mắt thì một ngày sau Hòa Bình, người quản trị của Việt Báo, đã "dán" thông báo, đại khái nói họp mặt phát giải thưởng
Mai nhìn theo bóng chị Tư và thằng Đen cho đến khi khuât dạng rồi oà lên khóc, để mặc cho nước mắt chảy dài cũng không thèm lau.
Nhạc sĩ Cung Tiến