Hôm nay,  

Cái Khó Thứ Ba

17/09/200600:00:00(Xem: 124279)

Người viết: NGUYỄN HOÀNG QUÂN

Bài số 1102-1711-424-vb8170906

Tác giả Nguyễn Hoàng Quân thuộc thế hệ thứ hai của người Việt hải ngoại, là con trai của Ai Cơ Hoàng Thịnh, một nữ giáo chức gốc Việt nổi tiếng tại Úc. “Cái khó thứ ba” được đề cập trong bài là mối bận tâm chung của nhiều gia đình gốc Việt định cư tại nơi nói tiếng Anh:  đặt tên cho con.

*

Chị Hạ-Giao là chị bà con của tôi. Từ khi kết quả siêu âm cho biết chị đang có một bé trai và một bé gái trong bụng, tin vui này bùng ra trong đại gia đình tôi chẳng khác pháo bông tưng bừng xẹt nở trên nền trời nhân ngày quốc khánh.

Tính chung cả hai bên họ nội ngoại, nếu cách đây mười mấy năm tôi là đứa bé đầu tiên của "thế hệ thứ nhì" ra đời tại Úc, thì  tháng 11 sắp tới hai con của chị Hạ-Giao sẽ trở thành hai đứa bé đầu tiên của "thế hệ thứ ba". Đầu tiên nên quý lắm. Mà cũng sinh ra nhiều cái khó khăn cần vượt qua lắm. Tại sao "quý" thì ai cũng biết rồi, tôi sẽ chỉ kể lại những cái "khó" mà thôi.

Cái khó thứ nhất là, chị Hạ-Giao yếu đuối mảnh mai, mang bầu lần đầu và sinh đôi, nên cần được chăm sóc đặc biệt. Mà chị lại đang cùng chồng làm chủ một lò bánh mì tại một thị trấn hẻo lánh cách thành phố Perth mấy chục cây số. Khách đông lắm, phần lớn là thổ dân Úc. Họ mê bánh mì Việt đến nỗi sáng sớm nào cũng chịu khó xếp hàng dài trước tiệm, giữa trời lạnh lẽo, chờ mua cho bằng được những ổ bánh nóng hổi, thơm lừng, ruột nở tơi, vỏ giòn rụm. Đang phụ giúp đắc lực cho chồng thì chị phải bay về Melbourne trước, lo chuẩn bị sanh nở. Chồng chị ở lại, vừa phải ôm thêm phần việc của vợ, vừa phải lo tìm người sang lại lò bánh mì và truyền nghề làm bánh cho người ấy, trước khi có thể về Melbourne với vợ con.

Cái khó thứ nhì, chị Hạ-Giao là con một, lúc này là lúc chị cần mẹ chị nhất, nhưng mẹ chị lại vừa qua đời vì bạo bệnh.  Bố của chị, vốn là thương phế binh VNCH, cũng chẳng thể xốc vác giúp chị được gì. Cho nên, bố tôi và các chú lo phân công sơn phết, trang trí phòng em bé, lo đi tìm mua hai cái ghế cao, hai cái nôi kê trong nhà, hai cái nôi xách tay có thể gắn vào xe hơi, cái xe đẩy có hai chỗ ngồi, v.v... Còn mẹ tôi và các cô thì chia nhau mua sắm sẵn một loạt màu xanh và một loạt màu hồng những áo, quần, yếm, tã, mền, gối, nệm, đồ chơi, v.v...

Căn nhà của chị Hạ-Giao rộn ràng ấm áp hẳn lên nhờ những bước chân tấp nập ra vào, những bàn tay chăm chút lo toan của từng ông chú bà cô đang nao nức chuẩn bị tiếp đón hai đứa cháu tương lai yêu dấu.  Trong trí, trong lòng ai cũng luôn nghĩ tới hai bé ... Miệng ai cũng luôn nhắc tới hai bé... Ơ, nhưng mà hai bé ... gì đây "!

Thế là, nảy sinh ra cái khó thứ ba - việc chọn tên cho hai bé !

Thoạt tiên, chị Hạ-Giao hăm hở :

- Giao tính đặt tên đứa trai là Dũng và đứa gái là Trâm.

Chú Khánh phản đối liền:

 Không thể chọn hai tên ấy đặt cho hai đứa cháu cưng của tui đâu! "Dung" tiếng Anh nghĩa là "phân bò", dơ dáy hôi rình à! Còn "tram" là "xe điện" tối ngày chạy ngoài đường, còn gì là duyên sắc cháu gái tui!

Chị Hạ-Giao cười hiền lành:

- Vậy  Phúc và Vân được không chú "

Cô Thu-Minh xen vào:

- Ây da! Mỗi khi kêu tên thằng bé, các bạn của nó dám bị phạt oan vì tôi chửi thề. Còn con bé sẽ bị biến thành cái xe "van", chẳng quý phái hơn xe điện chút nào cả!

Chị Hạ-Giao bối rối:

- Vậy chắc phải chọn hai tên Đức và Cúc ha cô!

Chú Kim liền góp ý:

- Chú nghĩ cũng hổng xong đâu Giao! Một đứa sẽ bị bạn bè ghẹo là "vịt" (duck) và một đứa sẽ bị ghẹo là "đầu bếp" (cook) đấy!

Chị Hạ-Giao khá nản chí:

- Hay là, Giao chọn tên Ân và Loan nha chú!

Cô Thúy-Trang vội lên tiếng can ngăn:

- Đừng! Thằng bé sẽ khổn khổ vì bị bạn bè chọc là bóng lại cái, bởi "An" đọc lên giống hệt Ann hay Anne, tên con gái! Cũng đừng đặt tên con bé là Loan, tội nghiệp nó. Giao quên "loan" tiếng Anh là "nợ" hả" Bạn cô tên Hồng Loan cứ bị tụi bạn kêu là Home Loan kia kìa!

Đến đây thì chị Hạ-Giao có vẻ mất tự tin, chị rụt rè hỏi:

- Tên Tín và Tú chắc không sao đâu, cô nhỉ "

Tới phiên bố bật cười ha ha:

- Giao muốn thằng bé sẽ thành "cái lon" (tin) kêu loong coong và con bé sẽ to bằng "hai" (two) đứa khác cộng lại ư" 

Chị Hạ-Giao thở dài, thừ người suy nghĩ một lát, rồi nói:

- Hai cái tên Long và Hải nghe cũng hay, chú nhỉ"

Chú Khải cười hắc hắc xía vô:

- Đặt con tên Long hay Hải, lỡ mai mốt tạng người nó không mấy "dài" (long) hay "cao" (high) thì kỳ lắm. Cũng như ở Việt nam, hai người bạn có tướng ngũ đoản của chú  đã khốn khổ vì cái tên  Dư và Cao cha mẹ đặt cho đấy!

Giọng chị Hạ-Giao yếu xìu :

- Vậy chọn tên Sơn và Ngọc cho chắc ăn, nha chú!

Chú Hiển ngày thường vốn ít nói, nay bỗng sôi nổi dự phần:

- Chú nghĩ chưa chắc ăn đâu. Với lối viết không dấu của Úc, Sơn sẽ thành "Son", nghĩa là "con trai". Lỡ lũ bạn rắn mắt cứ réo "Ê! Con trai, lại bố biểu!" thì saỏ Còn "Ngọc" coi chừng sẽ thành tiếng gõ cửa "Knock! Knock!" à nha!

Chị Hạ-Giao cố vớt vát:

- Trong đầu Giao chỉ còn hai cái tên Bằng và Trúc thôi chú ạ.

Chú Tuấn ái ngại:

- Nhưng ... vẫn không được, Giao ơi! Chú lo rằng Bằng sẽ trở thành cái đích cho bạn bè trêu ghẹo. Lỡ chúng cứ lấy tay giả làm súng, chĩa vào thằng bé mà bắn "Bằng! Bằng! Bằng!" thì sao! Còn cô bé "Trúc" thì sẽ trở thành cái xe "truck" còn bự hơn cái xe"van" hồi nãy nữa à nha!

Chị Hạ-Giao thất vọng thấy rõ, thở dài não nuột:

- Đại gia đình mình đông quá chừng, bao nhiêu tên đẹp đều đã bị xài hết trơn!  Không được phép chọn trùng tên, Giao nghĩ mãi mới kiếm được mấy cái tên đó. Mà vừa nói ra tên nào cũng bị các cô chú gạt phắt đi! Bây giờ Giao mới hiểu tại sao nhiều người Việt lấy tên Úc đặt cho con cái.

Đến lúc này mẹ mới mỉm cười, từ tốn :

- Nếu cô là Giao, thì cô sẽ chọn tên Kình và Quyên cho hai bé. Một đứa sẽ thành "vua" (king) và đứa sẽ thành "nữ hoàng" (queen) mấy hồi!

Chị Hạ-Giao thở phào, reo lên:

- A! Hay quá! Giao cũng thích hai tên này! Vậy mình bắt đầu đề tên vào quần áo, đồ dùng cho bé Kình và bé Quyên được rồi các cô ơi!

Nếu không có cái bụng to kềnh cản trở, dám chị Hạ Giao đã nhảy tưng tưng mừng rỡ vì vẫn tìm được tên Việt để đặt cho hai đứa con thân yêu.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,005,454
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến