Hôm nay,  

Những Cảnh Đời...

28/09/200600:00:00(Xem: 232870)

Bài số 1110-1719-432-vb4270906  

Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA.                                        

*

Cách đây độ bẩy tám năm, chị bạn làm "nail" của bà xã tôi sanh được một thằng con trai rất kháu khỉnh.  Vợ chồng chị ta mừng lắm, vì đã có hai "cái hĩm" (con gái) rồi, giờ được thêm "thằng cu" nữa thì còn gì bằng.  Thằng cu được đặt một cái tên nghe rất... Tây là Henry. 

Thế rồi, ít lâu sau ngày đầy tháng và ngày lễ rửa tội ăn nhậu tưng bừng, một hôm bà xã tôi ghé chơi nhà chị ta đang lúc chị thay "diaper" cho thằng cu.  Bà xã tôi hốt hoảng khi thấy "chim" của Henry bị "băng bó" mặc dù nó chỉ mới đẻ được có hai tháng.  Hỏi ra mới biết là nó mới bị "cắt bì" (cắt da qui đầu) mấy bữa rồi.  Bà xã tôi hỏi chị bạn xem ai xúi "cắt bì" cho thằng cu, thì chị ta nói má đỡ đầu cho con gái lớn của chị trong họ đạo kêu chị làm vậy, mà bà này cũng 50 rồi, nên chị phải nghe theo, vả lại người ta nói làm vậy cho "chim" thằng cu được sạch sẽ... Nghe trái tai, lại xót cho thằng cu bị đau, bà xã tôi liền hỏi lại, "Vậy ba nó hồi đó có cắt không"" Chị bạn ngượng nghịu nói, "Hổng có!"

Khoảng một tuần sau đó, bà xã tôi gọi điện thoại lại hỏi thăm xem thằng cu hết đau chưa, thì chị bạn nói "chim" nó lành rồi, và cái đầu lúc nào cũng lòi ra ngoài, "Đẹp như của người lớn!"

Đó là lần chót vợ chồng tôi liên lạc với gia đình chị ta...

*

Tháng trước, một buổi trưa tôi rời văn phòng để kiếm gì lót dạ, đang lái xe trên "Bolsa" tính ghé "Phở 79" ăn tô phở cho xong, thì chẳng biết sao tôi lại đổi ý tấp vào một nhà hàng Mễ bên đường. 

Chọn một cái bàn nhỏ với hai ghế ngồi ở góc cho thanh vắng, gần cửa sổ cho có cảnh, ngồi quay lưng vô tường, để dễ dàng quan sát chung quanh và dễ dàng ứng biến khi cần (lại méo mó nghề nghiệp rồi). 

Trưa nay quán có vẻ ít khách hay là chưa đến giờ đông khách chăng, tôi chẳng biết vì đây là lần đầu tiên tôi ăn ở đây.  Tôi kêu một cái "burrito" bò thiệt lớn vì nhìn hình thấy nó hấp dẫn quá. 

Đang ăn, tôi bỗng chú ý đến giọng nói của hai người đàn bà ngồi cách tôi một bàn phía bên trái, vì hình như có một người đang "thút thít" thì phải.  Điều đó làm tôi bận tâm, nên ngồi lặng yên nghe ngóng coi sao. Chắc lại một cặp đồng tính luyến ái đang xích mích nữa rồi! Nhưng không. Không phải. Hai cô chỉ là bạn cùng sở làm.  Họ nói tiếng Anh có chút "accent" Á Châu, tóc vàng nhuộm kiểu "highlight", tuổi khoảng 30 trở lại, đi làm, và hình như ghé ăn trưa ở đây thường xuyên. 

Trong câu chuyện của họ, cô gái "thút thít" kể rằng chồng cô ta đang ráo riết tìm một bác sĩ, hoặc bất cứ ai có khả năng, và sẽ trả tiền thật hậu để "cắt chim" đứa con gái lên hai của họ! Người chồng đã tìm mọi cách để thực hiện việc này ở Mỹ, nhưng hiện nay chưa ai dám nhận lời vì sợ "ủ tờ". 

Qua câu chuyện nghe lóm, tôi hiểu rằng bà mẹ trẻ tuổi đau khổ đó sinh ra từ một xứ Á Châu, qua Mỹ khi còn nhỏ, sau khi bị cha nàng dẫn đi cho người ta "cắt chim" lúc 6 tuổi.  Khi nàng 16, cha mẹ nàng nhận lời gả nàng cho con một người đồng đạo vẫn còn đang sống ở bên cái xứ Á châu đó.  Và để tránh cái cảnh bị gả bán nàng chỉ còn một cách là "vồ" đại một anh Á Châu đạo Tin Lành ở Mỹ . 

Không may cho nàng, anh chồng này bèn theo đạo của bố vợ, và quyết tâm "qua mặt" luôn ông già vợ mình về cái khoản "hành đạo" này.  Mẹ vợ anh ta chẳng bị bố vợ bắt che mặt mỗi khi ra ngoài đường hoặc gặp gỡ khách khứa của chồng, nhưng vợ anh thì phải theo đúng "sách vở" trăm phần trăm.  Thậm chí anh ta còn rình vợ ở sở làm coi có che mặt lúc bước từ xe vô sở hoặc lúc từ sở ra xe hay không (nàng làm sở xã hội, cơ quan chính phủ thì ai cho che mặt trong giờ làm việc!) 

Nghe nói anh ta bỏ "job" từ ngày lấy vợ để có nhiều thời giờ nghiên cứu sách vở đạo lý hầu có thể "qua mặt" được ông già vợ sớm hơn... Nghe kể, quá phiền muộn về chuyện không kiếm được ai "cắt chim" con gái mình, anh chồng còn tính làm một chuyến du lịch sang xứ của bố vợ, hay bất cứ một xứ nào mà luật pháp và con người không quan tâm đến phẩm giá của đàn bà và sự an lành của trẻ con, để nhờ làm cái việc đó.  Anh ta cũng muốn vợ bỏ "job" ở Cali để dọn về sống trong một cộng đồng có nhiều người "hành đạo" một cách chính thống như anh ta, nghe đâu ở bên miền Đông thì phải!

Trong câu chuyện kể, cô gái ngồi nghe, hình như cũng có một đứa con gái nhỏ, bỗng rưng rưng nước mắt khi nghe nói bạn mình đau lắm cả tuần sau khi bị "cắt chim" năm lên 6.  Cô ta có hỏi cô bạn bằng tiếng Anh:

"Thế quyết định của bồ ra sao, về việc "cắt chim" đứa con gái"" 

"Chắc là cắt rồi, nhưng chưa biết ở đâu, khi nào.  Có khi chờ cho nó lên 6 tuổi..."

Câu chuyện nghe lén đang "ngon trớn" bỗng hai cô gái đứng dậy trả tiền, chắc có lẽ giờ ăn trưa của họ đã hết.  Tôi vội lén nhìn theo xem cô gái bị "cắt chim" ra sao, mà ái ngại cho đời cô ta và đời đứa con gái nhỏ của nàng.  Tôi cũng ném luôn cái "burrito" hầu như còn nguyên vẹn vào thùng rác, và buồn bã bước ra xe...

Thêm một cảnh đời nữa mà tôi đành bó tay chẳng làm sao giúp đỡ hay thay đổi được. Mà họ có cần gì sự giúp đỡ của tôi đâu chứ, thật nhảm!

Cứ theo chuyện kể thì anh chàng đòi mang con  gái đi cắt chim đáng ném vào tù  về tội "child endangerment" rồi, và đứa bé gái đó phải được "Child Protective Services" mang đi ngay lập tức, vì mẹ nó tuy đã từng là nạn nhân nhưng vì sự nhu nhược, cũng đang thành một đồng lõa trong "âm mưu" này.

Sống chỉ một lần, sao con người ta không mở mắt ra để nhận xét cái đúng cái sai, cái tốt cái xấu, nhân hậu hay bất nhân, rồi theo lương tâm, lẽ phải mà lựa, mà làm cho cuộc đời thêm tươi đẹp, an vui...

Tại sao cứ nhắm mắt làm theo những lề thói cổ hủ, bệnh hoạn... làm khổ đau tan nát, nhất là cho những người thân quí của mình!

Những cảnh đời như vậy, tôi thật không làm sao hiểu nổi...

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,414,404
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University
Nguyễn Trần Diệu Hương là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ kỳ cựu, được bạn đọc quí mến. Tham dự từ năm đầu, với nhiều bài viết đặc biệt, cô đã nhận giải Danh Dự năm 2001, và sau đó là giải vinh danh tác giả năm 2005 với bài viết "Còn Đó Ngậm Ngùi."
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2000, từng nhận giải bán kết và giải Việt Bút, hiện là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Tác phẩm đã xuất bản: “Chuyện Miền Thôn Dã.” Bài viết mới nhất của ông kể về tiệc họp mặt của bà con Kinh 5 tại Quân Cam năm nay (hình bên).
Với bài viết “Lời Cám Ơn Của Mẹ Tôi”, kể chuyện bà Mẹ 90 tuổi thi đậu Quốc Tịch Mỹ, Nguyên Phương đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007. Tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ. Vượt biển, định cư tại Mỹ từ 1982, bà làm việc trong một cơ quan chính phủ tại Virginia. Sau khi về hưu, Nguyên Phương hiện là cư dân vùng Little Saigon. Bài viết sau đây kể về niềm vui an cư trong một mobile home park tại vùng thủ đô Việt tị nạn.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Ông là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đang ở Alice Springs, Northern Territory, lo cho thổ dân vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu, nơi những ngày này đang là mùa nắng lửa.
Tác giả là một nhà báo quen biết, từng dự phần chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Với nhiều bài viết giá trị, Phan vừa nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Sau đây là bài viết mới nhất của chàng.
Tác giả tên thật là Trần Phương Ngôn, cho biết ông đã sống ở trại tỵ nạn PFAC của Phi Luật Tân gần mười một năm trước khi định cư tại Hoa Ky. Hiện hành nghề Nail tại tiểu bang South California và cũng đang theo học ở trường Trident Technical college. Bài viết mới của Triều Phong kể về tình nghĩa giữa người Việt với Philippinnes sau trận bão HaiYan.
Tác giả là cư dân North Carolina, mới định cư tại Mỹ chưa đầy 3 năm. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể về hoàn cảnh một người đến Mỹ khi tuổi đã 60, thân mang bệnh tật, tự chọn cho mình cách sống theo kiểu một loài chim đầm lầy vùng sông Nile Ai Cập, là “làm vệ sinh răng miệng cho cá sấu”. Sau đây là bài viết thứ tư của ông.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011. Bà là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, sinh năm 1940 tại Cần Thơ. Hai bài viết đầu tiên của bà là tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Ky. Cưới nhau: 1972. Tới Mỹ năm 1975. Từ 1985, hai vợ chồng mở v/p Di Trú và Thuế Vụ tại Long Beach. Bài viết mới là một tự sự nhân ngày Lễ Tạ Ơn đang tới.
Nhạc sĩ Cung Tiến