Hôm nay,  

Vĩnh Biệt Thượng Sĩ Long Nguyễn

07/03/200700:00:00(Xem: 119689)

Vĩnh Biệt Thượng Sĩ Long Nguyễn  

Người viết: Liên Phan

Bài số 1211-1822-529vb4070307

Tác giả nguyên là dân Kinh 5, vùng Cái Sắn, Rạch Giá, cùng quê cũ với gia đình Thượng sĩ Long Nguyễn vừa hy sinh. Bài viết  không dự thi.

*

Việt Báo Thứ Bảy, 3/3/2007, loan tin: Thượng Sĩ Long Nguyễn, 27 tuổi, thuộc Vệ Binh Quốc Gia vùng Oregon, là người Mỹ gốc Việt đầu tiên từ thành phố Portland đã tử trận vì cuộc chiến chống khủng bố, theo bản tin hôm 1-3-2007 từ quân đội.

Nguyễn phục vụ ở chiến trường Afghanistan khi tử trận ở Mazar-e-Sharif.

Lễ cầu hồn đã  tổ chức ở Nhà Thờ Đức Mẹ La Vang ở Portland. Nơi đây, Thống Đốc Ted Kulongoski đã ca ngợi Thượng Sĩ Long Nguyễn, một người tị nạn tới Portland định cư 25 năm trước.

Linh Mục tuyên úy Vệ Binh Rick Sirianni đã ca ngợi Long Nguyen về nhiệt tâm đối với gia đình và bạn hữu.

Đại Tướng Raymond Rees của Vệ Binh Oregon đã biểu dương Long Nguyen, nói rằng anh tận tâm và yêu thương thực sự cho quân đội. Tướng Rees và 30 chiến binh đã theo tiễn đưa Long Nguyễn tới nơi an nghỉ.

Người Kinh 5 (vùng Cái Sắn, Rạch Giá) qua tới Mỹ đã tham gia vào đủ mọi ngành nghề, từ người cắt cỏ, rửa chén trong nhà hàng, làm thợ assembly cho đến giáo sư đại học hay bác sĩ, kỹ sư.

Họ thường tự hào về điều đó, kể cả việc con em họ tự nguyện phục vụ dưới cờ.

Cách đây đã khá lâu, có một người con gái gốc Kinh 5 đã xuất ngũ từ Hải Quân với cấp bực Thiếu Tá, để trở về trường học và nay là một nha sĩ ở San Jose.

Các con em gốc Kinh 5 đang ở trong các quân binh chủng khá đông, nhưng đây là lần đầu tiên một người lính đã đền nợ nước.

Tôi xin nói thêm về Long một chút:

-Anh là con anh Sự và chị Quang, là cháu ngoại bà Hai Trầu, nhà ở gần đầu kinh, phía bên kia sông.

Còn nhớ hồi năm 1982, khi chúng tôi tới định cư tại thành phố Portland trong một khu chung cư, thì Long còn là một chú bé rất dễ thương và nhỏ chút xíu nhưng nụ cười thì lúc nào cũng "from ear to ear".

Thời gian qua mau, cũng ít khi gặp lại vì chúng tôi dọn về tiểu bang California sinh sống.

Hôm nay nhìn thấy ảnh cháu trên báo, lòng đau xót vô ngần.

Long mới 27 tuổi đời!

Chúng tôi những người đồng hương Kinh 5, xin gửi đến gia đình anh chị Sự lời chia xẻ nỗi đau đớn này.

Xin Chúa thương đem linh hồn Long về nơi vĩnh phúc.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,890,164
Khôi An, giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2013, từng là một thuyền nhân. Từ tuổihọc trò, cô cùng người em gái phải rời bố mẹ, vượt biển năm 1983. Mười năm sau,1993, cô đã là một kỹ sư đại diện Intel đi “bàn giao kỹ thuật” cho các kỹ sư bảnxứ tại phân xưởng Intel ở Penang, Mã Lai.
Với bài viết “Lời Cám Ơn Của Mẹ Tôi”, kể chuyện bà Mẹ 90 tuổi thiđậu Quốc Tịch Mỹ, Nguyên Phương đã nhận giải đặc biệt Viết Về NướcMỹ 2007. Tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ. Vượt biển,định cư tại Mỹ từ 1982, bà làm việc trong một cơ quan chính phủ tạiVirginia. Sau khi về hưu, Nguyên Phương hiện là cư dân vùng Little Saigon.Sau đây là bài viêt mới nhất của tác giả.
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, cư dânBerryhill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ. Giảithưởng VVNM 2013, cô có 5 bài tham dư và đã nhận giải Vinh Danh TácGiả (hình bên) với hai bài viết tiêu biểu: “Thiên Thần Đen” và “CũngMột Đời Người”, kể về những di dân tị nạn tại Mỹ làm việc tới mứcquên mình để gửi tiền tiếp viện cho người thân còn ở quê nhà. Sau đâylà bài viết mới nhất của tác giả.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, công việc: làm nail. Tham gia viết về nước Mỹ từ 2011, với bút hiệu Hữu Duyên Nguyễn và bài "Cám Ơn Bố", bà đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Sau đây là bài viết mới nhất của bà.
Tác giả là một Y sĩ nội khoa và là Giáo Sư Đại Học tại Texas. Bài viết về nướcMỹ đầu tiên của Bà là “Chai Dầu Gió Xanh”, kể chuyện trên một chuyến bay khitác giả hướng dẫn phái đoàn gồm 33 giáo sư, sinh viên đi Việt Nam thực hiện mộtchương trình y tế của đại học TWU, Texas. Bài viết thứ hai của bà là môt chuyệntình “đơn phương, nhẹ nhàng, thâm trầm mà sâu sắc” từng làm chính nhân vật màcũng là tác giả đẫm lệ.
Tác giả đã cộng tác với nhiều diễn đàn văn chương Việt và tham dự nhiều sinh hoạt văn hoá giáo dục cộng đồng. Nhân dịp Chợ Tết Cộng Đồng vừa được khai trương tại Little Saigon, xin mời đọc bài viết mới về gian hàng “Thả Thơ” trong Chợ Tết.
Tác giả định cư tại Seattle từ 1975, đã hồi hưu sau khi phục vụ trong ngành xã hội tiểu bang nhiều năm. Hai bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Nguyễn Đặng Bắc Ninh là “Nàng Dâu Mỹ” và “Cô Khách Sở Welfare” cho thấy cách viết chừng mực mà sống động. Sau đây là bài viêt thứ ba của tác giả là một truyện ngắn về phân ly và đoàn tụ, được ghi lấy ý từ một truyện ngắn của Rev. Howard C. Schade.
Chúc Mừng Năm Mới, mùng Một Tết Giáp Ngọ, Viết Về Nước Mỹ năm thứ 15 trân trọng mời đọc bài viết cảm động về hoa mai và mùa xuân từ một gia đình H.O. Tác giả sinh năm 1956. Qua Mỹ tháng 10 năm 1994 cùng với gia đình theo diện HO.; Hiện sống tại thành phố Tacoma, làm việc cho một công ty thuộc ngành lâm nghiệp,
Ngày cuối năm Tỵ, đón giao thừa Tác giả định cư tại vùng Seattle, tiểu bang Washington từ năm 1975, đã hồi hưu hơn mười năm qua. Ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013 với bài viết đầu tiên và cũng là bài duy nhất trong năm, kể về một gia đình có ba tôn giáo lớn của thế giới kết hợp:
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2006, với bút hiệu PNT, PnT và từng nhận một giải thưởng đặc biệt. Sau mấy năm bặt tin, ông viết lại với bút hiệu mới là Phạm Ngọc. Bài gần đây là “Cái Giá Của Tự Do.” Bài mới trước thềm Tết Giáp Ngọ là tự sự của tác giả, người tuổi Nhâm Ngọ, sinh năm 1942.
Nhạc sĩ Cung Tiến