Hôm nay,  

Ngủ Mớ Trên Đất Mỹ

26/03/200700:00:00(Xem: 30811)

Tác giả: Trương Ngọc Bảo Xuân

Bài số 1226-1837-544vb2260307

*

Bà Trương Ngọc Bảo Xuân là tác giả đã được trao tặng giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Đây không chỉ là chuyện về một người, một gia đình, mà còn là những ghi nhận sống động, sâu sắc về cả một giai đoạn lịch sử khai sinh cộng đồng Việt tại Mỹ. Cho tới nay, tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California; Công việc: giám khảo của Bureau of Barbering & Cosmetology (Nha Khảo Thí ngành Thẩm Mỹ) tại Los Angeles, California.

*

Khi mua căn nhà nầy, sân sau còn một cây cổ thụ walnut hai ngừơi ôm mới giáp vòng. Cái gốc của nó, sần suì, nổi lên có vòng, chỗ thì phình lên, chỗ thì hủng vô, hình dạng như mấy gốc cây me, cây đa cổ thụ mà hồi còn nhỏ ở nhà quê mình thường sợ muốn chết đó, đi ngang là nhắm mắt, sợ ma nhảy ra bắt mình đem dấu!

Dọc theo bờ từơng còn nguyên một hàng, những gốc cây cổ thụ walnut cắt ngang sát mặt đất.

Chủ nhà cũ nói hồi xưa đất nầy của người Mễ. Họ sinh sống bằng nghề trồng và lấy hột walnut, nhiều tai nạn đã xẩy ra.

Mấy bữa nay gió mạnh quá, tuốt lá rụng đầy sân. Mai mốt  khoẻ khoẻ phải ra quét cho sạch mới được...

Cả ngày nay tôi uống thúôc, uống cho đủ thuốc nên ngầy ngật khó chịu quá. Ăn uống thì miệng mồm lạt nhách hà.

Tối, còn một viên phải uống vì là thuốc trụ sinh, bác sĩ dặn phải uống cho hết số thuốc, sợ bị nhiễm trùng vì tôi mới đi rút gân máu cái răng cấm bên trái.

Gần cả đêm cứ ngồi dậy đi tiểu. Đầu nhức băng băng, bụng cồn cào khó chịu quá, sau cùng tôi ngốn đại vô nửa trái chuối nuốt thêm vô hai viên Motrine 800 mới nhắm mắt được.

Mới nhắm mắt được một chút thì nghe tiếng con em tôi, Kim Loan, réo nheo nhéo như tiếng mèo kêu:

- Lẹ lên bà. Lẹ lẹ lên, vô lấy phòng rồi đặng sửa soạn đi chơi chớ.

Cả đại gia đình tôi đi du lịch. Dễ gì có một chuyến đi đủ mặt cả nhà như vầy ta" Má tôi, thằng em trai cũng có mặt (thằng nầy ít chịu đi đâu chung với mấy con chị lắm mà lần nầy nó cũng đi theo, chaaaa, nhớ mua vé số, thế nào cũng trúng số!) Hết thẩy gia đình mấy chị em cùng đi trong chuyến nầy.

Nhỏ Mai, cháu tôi, nói:

- Con phải năn nỉ dữ lắm ông xếp cằn nhằn dữ lắm mới cho con nghỉ đó nha.

Ngọc Anh (em kế tôi, má của Mai) nói giọng binh con:

- Ối con làm việc giỏi mà, lâu lâu cũng phải nghỉ xả hơi chớ. Ổng cằn nhằn cho ổng cằn nhằn. Có mất việc đâu mà sợ, con!

Con Mai cùng với đám chị em bạn dì của nó ùa đi. Đi đâu tôi cũng khỏi hỏi làm chi. Vợ chồng tôi, vợ chồng mấy đứa em với Má tôi cùng nhận phòng. Soạn quần áo đồ đạc ra treo, máng, để vô tủ. Phải đem quần áo ra máng lên cho đở nhăn vì tính ở đây cả tuần lận mà.

Người ta sao mà đông. Mùa nầy là mùa gì mà ngừơi ta đi chơi dữ vậy cà"

Aaaạa..... Cuối mùa hè chuyển qua mùa Thu, công chức được nghỉ nhiều ngày lễ, mùa đi chơi là phải rồi.

Lăng xăng líu xíu một hồi, tự nhiên nghe loa phóng thanh đâu ồn ào vang vang ngay trên đầu:

"Xin chú ý. Xin chú ý. Chúng tôi rất tiếc phải thông báo cùng tất cả quí vị quan khách, xin vui lòng ở trong vòng thành của khách sạn vì ngoài trời đang có cơn biến động. Khi thời tiết thay đổi sẽ loan báo với quí vị quan khách sau.

Xin chú ý. Xin chú ý. Chúng tôi.....

Mấy chị em tụi tôi chưng hửng. Trời. Mới đi chơi ngày đầu mà bị cái gì ám rồi. Hừm. Thế rồi mấy chị em, cả nhà tụ lại nói dóc. Ờ, họ biểu ở trong vòng thành của khách sạn chớ đâu có cấm mình ra khỏi phòng đâu" tội gì mà ru rú trong phòng" Thôi, tụi mình ra ngoài phòng khách của khách sạn ngồi chơi, nghe ngóng tình hình luôn.

Người sao mà đông. Họ đi lũ lượt trên đường, trong hành lang dài mút mắt, từơng màu trắng, trên sàn trải thảm, màu trắng, bước chân phập phồng như đi trên mây. Êm sao là êm như đi trên mây. Lạ thiệt nha. Khách sạn hạng gì mà thảm lót không giống ai. Như là bước lên đống "ra" trải giường, bên dưới độn bằng bông gòn" như đi trên mây!

Mấy chị em tôi vừa đi vừa nói rôm rả vừa cừơi dòn tan ...

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Aaaa... tôi hiểu tại sao người ta nói thời tiết bị biến động là gì rồi. Ngoài trời tranh tối tranh sáng. Trên trời vần vũ, gió thổi tạt, mây quần quần màu xám xám đen đen lẫn lộn. Nhìn đằng xa thấy rõ ràng một cụm mây xoáy như cơn lốc như ngừơi ta bỏ cả bầu trời vô máy quây sinh tố, chính giữa là một đốm đen hun hút.

Mới nhìn thoáng qua thì y như cái mặt quỷ.

Aaaa... tôi nhớ rồi. Đó, điểm đen đó các nhà bác học không gian kêu là Black Hole. Trời. Black Hole là vậy sao ta" Nhìn mắt thường thấy cũng đâu có gì là đáng sợ đâu ta. Vậy mà họ làm quá, chỉ vậy thôi mà cũng bắt mình không được ra khỏi khách sạn!. Uổng một ngày đi chơi. Ngừơi Tây phương hay làm quan trọng hóa vấn đề. Chợt nhớ, tôi la lên:

- Ối. Cái nầy là Nguyệt Thực chớ gì. Bên nước tôi có hoài. Tôi thấy vụ mặt trăng ăn mặt trời nầy mấy lần rồi.

Thế là tôi nằm đại xuống thảm. Êm quá xá là êm. Như nằm trên mây! cả người tôi nhẹ. Nhẹ như đám mây!

Người sao mà đông. Họ cứ lũ lượt đi qua đi qua. Có hai cô gái Mỹ, ngừơi thon thon nhỏ nhỏ bận đồ đầm, đi ngang tôi một nàng tự nhiên cất tiếng rống lên ca:

“I love you

I love you

Don t matter where you go

I follow I follow

Always follow you....

Follow you where are you goooo...”

 Đang mơ màng lơ lửng, bực mình, nhăn mặt, nhíu mày, tôi la lên:

- Ê. Ca dở ẹc mà ca hoài.  Nín đi. Nín đi mầy.

Cô nàng xây lại. Cô nàng liếc xuống. Vì lúc đó tôi đang nằm dưới thảm ngó lên, cô nàng đứng ngay đầu tôi nói:

- Đây nầy. Nghe nầy.

Rồi cô nàng phun phì phì, "xì" ...  hơi độc ra.

Tôi ngồi dậy rượt theo.

Đang trên đừơng phập phồng, bổng ai níu tay tôi. Ngó lại tôi thấy một ngừơi đàn bà, một người đàn bà Mễ, một tay nắm tay tôi, một tay nắm tay một đứa bé. Con gái, bận áo đầm. Con nhỏ ngước nhìn tôi bằng đôi mắt thiệt to, nâu đen thăm thẵm, hàng lông mi dài cong vút đụng lên mí trên. Con nhỏ ngộ quá. Mà sao cặp mắt nó buồn tối quá... Mái tóc dài, mấy lọn quăn xoắn xoắn trên trán, hàng tóc mai cong ấp vô hai bên gò má phính phính. Một chùm tóc cột ngược trên đỉnh đầu bằng sợi dây thun. Mà sao... cái áo đầm nó bận sao thấy dơ dơ"...

Ngừơi đàn bà, khi tôi nhìn kỹ hơn một chút thì thấy bà đang bận cái áo giống như ngừơi đang nằm trong nhà thương. Bà có đôi mắt màu nâu đậm, tóc đen, mặt mày cũng không già không trẻ. Bà nắm tay tôi rồi nói:

- Tôi đang sửa soạn vô phòng mổ thì ngừơi ta bắt tôi đi ra. Vậy tôi gởi con tôi lại cho cô. Làm ơn giữ nó dùm cho tôi vô phòng mổ.

Tôi nhìn kỹ hơn nữa. Cái áo bà bận là áo màu xanh lợt có bông chấm chấm nhỏ nhỏ. Trên mặt bà lại có mấy sợi giây mấy ống nhựa trong trong chằng qua chéo lại. Vậy thì, bà nầy rõ ràng đang nằm nhà thương.

Ủa sao kỳ vậy ta" Đang trong khách sạn sao có mùi nhà thương"

Ừa, bà gởi thì tui giữ. Tôi vói tay nắm tay cháu bé. Cháu dễ thương quá, nắm tay tôi, dựa vô mình tôi, chăm chăm ngó tôi, một cách tín cẩn.

Chúng tôi theo đoàn người lũ lượt đi tới tới nữa. Hết con đường hành lang, ra tới phòng khách. Ngừơi ta đâu mà đầy phòng, kẻ đứng người ngồi, kẻ đang đứng nhận phòng chộn rộn tại quầy, nhân viên làm việc lăng xăng ồn ào tíu tít.

Ủa mà lạ! Người nhà của tôi đâu mất tiêu, chỉ còn mình tôi đang nắm chặt tay đứa bé"

Lại có một nhóm bác sĩ (tôi biết là bác sĩ vì họ đang bận áo trắng đồng phục của bác sĩ) đang ngồi tụ tập vừa tranh luận gì đó vừa nhìn vừa chỉ trỏ ra ngoài trời.

Tôi nhìn theo.

Trời đang tranh tối tranh sáng bổng dưng như có ai cầm cây gạt nước khổng lồ, như cây gạt nước trên kiếng xe hơi mà gạt ngang, từ tối âm u, bổng trời đất bừng sáng trưng.

Tất cả những quần mây đen tan đâu mất. Mất luôn cái mặt quỷ. Rồi tôi thấy tôi đang đứng kế bên cái gốc cây cổ thụ ngoài sân sau.

Tôi nắm chặt tay cháu bé, tai tôi nghe tiếng em nói:

- Oh.... sooo pitiful*...

Tiếng chuông đồng hồ báo thức ré lên, mắt tôi bừng mở, bàn tay tôi còn nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của đứa nhỏ, bên tai còn vẵng tiếng nó nói. Tiếng nó nói nhưng giọng thì giọng của ngừơi lớn, giống như có ai đó thấy tình cảnh của em mà cất tiếng than:

- Oh... sooo pitiful...

... Mình mẫy tôi cứng hết. Tôi cố sức lăn qua một cái. Tỉnh táo.

Bàn tay mặt của tôi còn nắm chặt.

Bên tai tôi còn nghe văng vẳng tiếng em bé nói...

...

Thì ra chỉ là một giấc mơ. Có phải ảnh hưởng của thuốc làm tôi chiêm bao. Chiêm bao mà sao rõ ràng quá thế" Sao tôi còn thấy rõ ánh mắt van lơn của ngừơi mẹ, sửa soạn vô phòng mổ, gởi đứa con gái nhỏ xíu, chỉ cở bốn năm tuổi là cùng, cho tôi, đặt bàn tay nó vô bàn tay tôi, khi tỉnh giấc, bàn tay tôi còn như nắm bàn tay nó"

*so pitiful: ôi sao tội nghiệp quá.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,810,308
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Hơn tuần nay tình hình chiến sự ở miền nam Lebanon vẫn tiếp tục sôi động, kể từ khi máy bay Do Thái xâm phạm lãnh thổ Lebanon để truy kích các mục tiêu của bọn khủng bố Hezbolla, sau khi bọn này bắt cóc hai người lính Do Thái, rồi liên tục pháo kích vào lãnh thổ của họ. Nhằm bảo vệ tính mạng của công dân Mỹ sinh
Nhạc sĩ Cung Tiến