Hôm nay,  

Tháng Tư Lại Về

01/04/200700:00:00(Xem: 121181)

Tác giả: Hải Triều Lại Thế Lãng

Bài số 1231-1842-548vb8010407

Hải Triều tên thật Lai Thế Lãng là tác giả đã được vinh danh trong năm thứ nhất của giải thưởng Viết Về Nước Mỹ 2000. Sang năm thứ hai, ông còn là tác giả có số lượng bài Viết Về Nước Mỹ nhiều nhất. Là một cựu sĩ quan Việt Nam Cộng Hoà, cựu tù nhân cộng sản, ông hiện định cư và làm việc tại tiểu bang Vermont miền Đông nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất của ông, nhân “Tháng Tư lại về” cùng với tin tòa án Cộng sản tại Việt Nam vừa mang Linh Mục Nguyễn Văn Lý ra xử với bản án 8 năm tù giam.

*

Biến cố 30-4-75 đã gây cảnh đau thương, ly tán cho hầu như mọi gia đình của người dân ở miền Nam. Biến cố này cũng tạo ra một thời kỳ vô cùng đen tối cho các giáo hội ở quê nhà.

Tôi không thể quên được cái cảnh “tan đàn rã gánh” của gia đình tôi sau khi chế độ miền Nam hoàn toàn sụp đổ. Bố mẹ tôi quyết định bỏ vùng Hàn Giang ở miền Đông tìm về miền đồng ruộng Hậu giang vì các cụ biết trước khó khăn sẽ đến, phải bám lấy đồng ruộng để có hột lúa hột gạo mà sống. Vợ tôi dẫn 5 đứa con dại trở về căn nhà cũ ở Nha Trang với một tương lai thật mờ mịt. Còn tôi ở lại Sài gòn, ruột nóng như lửa đốt, chờ ngày trình diện để được đi “học tập cải tạo”.

Trong cảnh chia tay, mẹ tôi buồn lắm nhưng bà không khóc như nhiều bà mẹ khác khi phải đối diện với hoàn cảnh như vậy. Đến bên tôi nhưng mắt mẹ tôi nhìn đi nơi khác và với giọng yếu ớt nhưng đầy tin tưởng mẹ tôi nói: “Cứ yên tâm mà đi. Đi rồi về. Những kẻ vô thần, ngược ngạo chẳng tồn tại được lâu đâu”. Bố tôi thì ngồi bất động, không nói gì. Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của ông và nhân câu nói của mẹ tôi, tôi bỗng nhớ lại thời xa xưa rồi nhớ đến những lá thư bố tôi gửi về gia đình trong những ngày bố tôi chinh chiến xa nhà. Trên góc trái của bất cứ lá thư nào gửi về gia đình, bao giờ cũng có hàng chữ đậm nét “Trái tim Mẹ sẽ thắng.” (Đây là lời Đức Mẹ nói khi hiện ra với ba trẻ tại Fatima năm 1917 “ Cuối cùng, Trái Tim Vô Nhiễm của Mẹ sẽ toàn thắng”.)

Có thể coi đó là tất cả gia tài bố mẹ tôi để lại cho tôi trước khi chia tay mỗi người một ngả để tôi dùng làm hành trang mang theo trên bước đường đi “học tập cải tạo”. Trong những ngày tháng sống kiếp tù đầy trong các trại “lao động cải tạo”, chính những lời nói của bố mẹ tôi đã vực tôi dậy những khi tôi gần ngã qụy vì chán nản và tuyệt vọng.

Lời tiên đoán của mẹ tôi và niềm tin được thể hiện qua hàng chữ xác quyết của bố tôi năm nào nay đã có phần đúng.

Cuối cùng thì như ai nấy đều biết, nước Nga đã ăn năn trở lại như ý Đức Mẹ muốn (Lời Đức Mẹ nói trong một lần hiện ra tại Fatima năm 1917: “Nếu lời cầu xin của Mẹ được chấp nhận, Nước Nga sẽ hoán cải . . .” ) và chủ nghĩa cộng sản đã chết ngay tại nơi nó được sinh ra cùng với sự sụp đổ của chủ nghĩa này ở nhiều quốc gia khác.

Rất tiếc chủ nghĩa cộng sản vẫn còn tồn tại trên quê hương Việt Nam. Nhân dân Việt Nam vẫn chưa được hưởng quyền tự do tôn giáo. Các giáo hội nói chung và giáo hội Công giáo nói riêng vẫn còn nhiều gian nan, thử thách. Trong bài này chỉ xin đề cập đến giáo hội Công giáo là lãnh vực mà người viết có chút ít hiểu biết.

Gần đây cả thế giới đều hướng về Ba Lan, một nước từng theo chủ nghĩa cộng sản trước đây. Dư luận xôn xao về việc một số linh mục và giám mục Ba Lan bị tố cáo đã cộng tác với cơ quan mật vụ trong thời kỳ chế độ cộng sản cai trị quốc gia này. Trong số những giáo sĩ đã cộng tác với mật vụ có Giám mục Stanislaw Wielgus, người được Tòa thánh bổ nhiệm làm Tổng Giam mục để cai quản Tổng giáo phận Warsaw (Tổng giáo phận lớn vào bậc nhất của Ba Lan) đã phải tuyên bố từ chức ngay trước buổi lễ tấn phong.

Hội đồng giám mục Ba Lan coi việc làm của các giáo sĩ này là hết sức sai trái nên đã triệu tập ngay một phiên họp khoáng đại bất thường để tìm ra hướng giải quyết đối vơi các giáo sĩ đã một thời dính líu với chế độ cộng sản. Hội đồng giám mục Ba Lan còn chọn ngày thứ Tư lễ tro vừa qua làm ngày “cầu nguyện và sám hối cho toàn thể giáo sĩ Ba lan”.

Chuyện ở Ba Lan khiến người ta nghĩ tới Việt Nam. Ở Ba Lan các giáo sĩ chỉ lén lút cộng tác với cơ quan mật vụ còn ở Việt Nam thì một số linh mục đã công khai cộng tác với chế độ cộng sản. Những linh mục này người ta thường gọi là linh mục quốc doanh.

Có những người dễ dãi nghĩ rằng linh mục quốc doanh hay không quốc doanh thì cũng là linh mục. Họ còn cho rằng sự gần gũi người cộng sản của những linh mục quốc doanh biết đâu lại chẳng làm lợi cho giáo hội. Nhưng không phải người Công giáo nào cũng tin như vậy và phần đông người Công giáo không thích những linh mục quốc doanh. Lý do cũng dễ hiểu là vì dù muốn hay không muốn những linh mục quốc doanh cũng đã trở thành công cụ của chế độ cộng sản mà chế độ này lại không ưa thích người Công giáo. Hơn nữa linh mục là những người đã từ bỏ tất cả để theo Chúa, không thể một lúc tôn thờ hai chủ, vừa rao giảng lời Chúa lại vừa là đồng chí với những người luôn luôn rình rập và tìm cách khống chế Giáo hội. Trong một bản tuyên bố, Hội đồng Giám mục Ba Lan cũng đã khẳng định “Không bao giờ có thể đi tìm điều tốt bằng cách làm điều xấu”.

Có lẽ cũng giống như ở Ba Lan, những linh mục ở Việt Nam có thể sa ngã vì bị những áp lực nặng nề nhưng cũng có những linh mụỳc chỉ vì ham danh ham lợi đã chấp nhận cộng tác với chế độ cộng sản.

Cánh đây không lâu trên một số web sites Công giáo có một bài viết mang tựa đề “Giuđa vẫn còn sống” và sau đó xuất hiện một bài khác có tựa đề “Giuđa đang biện hộ vì Giuđa vẫn còn sống”. Tác gỉa của mỗi bài viết có cái nhìn riêng nhưng cả hai cùng có chung một nhận định là Giuđa vẫn còn sống. Dĩ nhiên không phải Giuđa Itcariôt ngày xưa mà là những Giuđa của thời đại ngày nay.

Theo kinh thánh thì Giuđa Itcariốt, một trong 12 môn đệ của Chúa Giêsu sau khi bán Chúa lấy 30 đồng bạc thì lấy làm hối hận. Nhưng khi ông ta hối hận thì tình thế đã qúa muộn màng, không còn cứu vãn được nữa. Quá thất vọng ông ta đi tìm nơi thắt cổ tự tử. Thật là uổng công cho ông ta đã ba năm đi theo Chúa nhưng chỉ vì chút lợi nhỏ đã thay lòng đổi dạ để rồi đi đến cái chết thảm thương. Như vậy trên giấy trắng mực đen Giuđa Itcariôt đã thật sự chết cách đây trên 2000 năm rồi nhưng những Giuđa mang những dòng họ khác thì vẫn còn sống và đang sống nhan nhản trong hàng ngũ giáo dân cũng như giáo sĩ.

Sau khi chế độ cộng sản thống trị miền Nam người ta đã chứng kiến không ít cảnh đau lòng. Một số người Công giáo vì sợ bóng sợ gió không dám đến nhà thờ. Có người yếu bóng vía không dám đi xưng tội hay tiếp xúc với linh mục vì ngại bị nghi ngờ này nọ. Có người bỏ đạo để được làm công nhân viên nhà nước hay để được đề bạt gia nhập đoàn, đảng. Có kẻ còn đặt điều vu khống cho người đồng đạo để “lấy điểm” với cộng an. Tai hại hơn có những linh mục đã coi nhẹ nhiệm vụ mục tử để chạy theo bả lợi danh. Rõ ràng là Giuđa vẫn còn sống và vẫn tiếp tục bán Chúa.

Tuy nhiên nếu bình tâm mà xét thì dưới hình thức này hay hình thức khác, bằng cách này hay cách khác, ở mức độ này hay mức độ khác, có ai trong số giáo dân lại chẳng đã có lần là Giuđa bán Chúa hay nhẹ hơn là Phêrô chối Chúa.

Trong một lần trả lời một cuộc phỏng vấn, Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn của Tổng giáo phận Sài gòn có nói “Chúa không chọn ai khác mà chọn Phêrô để cai quản Hội thánh”. Thánh Phêrô, người từng chối Chúa ba lần chỉ trong vòng hơn 1 giờ đồng hồ ở tại dinh thượng tế nhưng sau đó đã biết ăn năn thống hối để trở về với Chúa và rồi đã trở thành người đứng đầu Hội thánh. Khi đề cập đến thánh Phêrô có phải ĐHY Mẫn muốn mở ra một hướng đi cho những ai đã từng làm “Phêrô”" Phải chăng ĐHY Mẫn muốn thúc giục những “Phêrô” ngày nay hãy tỉnh ngộ và trở lại với Chúa như thánh Phêrô đã làm khi xưa" Và phải chăng ĐHY Mẫn cũng muốn kêu gọi những ông “Phêrô”, những bà “Phêrô”, những anh “Phêrô”, những chị “Phêrô”, những linh mục “Phêrô” hãy cởi bỏ sự yếu nhược để trở thành những Phêrô thực sự của Chúa. Phêrô nghĩa là đá. Trở thành Phêrô là trở thành những tảng đá vững chắc để không bị lay chuyển bởi những cám dỗ, mua chuộc và nhất là kiên cường để đứng vững trước những thử thách và đe dọa"

Đã hơn 30 năm qua kể từ sau biến cố 1975, tháng Tư được gọi là tháng Tư đen. Trong lịch phụng vụ của giáo hội Công giáo, những ngày cuối cùng của mùa chay thường nằm trong tháng Tư để kết thúc bằng đại lễ Phục sinh. Trong lịch sử cứu độ, Chúa Giêsu đã chịu khổ nạn để rồi phục sinh vinh quang. Người đã sống lại từ cõi chết.

Hy vọng rằng sau những đau thương, dân tộc Việt nam sẽ chổi dây. Mong rằng trong một ngày không xa lịch sử dân tộc sẽ lật sang trang khác để người dân được hưởng các quyền tự do trong đó có quyền tự do tôn giáo. Và cũng mong rằng trên bầu trời của các giáo hội nói chung và giáo hội Công giáo nói riêng sẽ sớm trở lại trong sáng, không còn bị những lọn mây đen làm vẩn đục nữa.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,896,602
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến