Hôm nay,  

Mẹ Tôi

08/05/200700:00:00(Xem: 107885)

Người viết: Vô Danh

Bài không dự thi vb3080507

*

Tác giả XYZ (Phạm Đình Ninh, Los Angeles) đã góp nhiều bài viết đặc biệt, trong đó có bài “Giao thừa xa xứ nhớ Má.”  Nhân Ngày Của Mẹ, ông gởi thêm bài viết dưới đây của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của một người bạn, để chia sẻ với người đọc.  

*

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi. 

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi" Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên.

- Ê, tao thấy rồi! Mẹ mày chỉ có một mắt!

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó, đi học về tôi nói thẳng với bà.

- Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!

Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó,  vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ; và sau cùng, tôi có được một học bổng đi học ở một tiểu bang xa. 

Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở một thành phố sang trọng. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu ba, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi. 

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyện, hét lên.

- Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế" Đi khỏi đây ngay!

Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời.

- Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!

Và lặng lẽ quay đi. Tôi không liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con sao"

Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó, và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo. 

Ồ, thế là từ nay tôi không còn phải bận tâm về bà nữa. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi.

"Con yêu quý,

Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám bất ngờ tìm đến nhà con và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. 

Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn hỏng mất một con mắt. Mẹ không thể ngồi nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh về những gì mẹ đã làm cho con. Con đã nhìn thấy cả thế giới mới, bằng con mắt của mẹ,  thay cho mẹ. 

Mẹ yêu con lắm,

Mẹ... "

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,986,188
Bạn tin có ma hay không" Tôi tin có ma! Tôi vẫn thường tự cho mình là con người của khoa học, không tin dị đoan, ma mãnh.
Cô Lành dáng người thon nhỏ. Cô nặng chỉ hơn 100 pounds, nhưng nhìn cô không quá gầy vì cô thấp người.
Nhớ thuở người tỵ nạn mới qua chừng đôi năm trên đất Mỹ, cái nào cũng mới lạ, điều gì cũng không biết - được cơ quan chính quyền thành phố khuyến khích đi HỌC ESL để dễ đi làm, dễ hiểu biết căn bản về đời sống
"Em thích xem tuyết té trong mùa đông." Tôi mỉm cười. Lâu lâu trong xấp bài nặng trĩu những chữ sai, những câu viết phải sửa và những đoạn bài làm phải cân nhắc thật kỹ để cho điểm, tôi lại nhặt được nụ cười trìu mến.
"Em thích xem tuyết té trong mùa đông."
Lớp học chiều cuối năm im như tờ. Cả trăm đứa sinh viên ngồi trong giảng đường cắm cuối làm bài kiểm tra.
Từ sau biến cố tang thương 30-4-1975, hầu như nguời Việt Nam nào khi đã ra được nước ngoài rồi cũng nghĩ ngay đến vấn đề bảo lãnh thân nhân;
Tôi đến Mỹ đã 20 năm. Lần đầu tiên bước chân vô Hãng Mỹ, tôi nhớ hoài buổi sáng hôm ấy, cũng ngơ ngác, hoang mang, con đường lạ hoắc…
Bin đã dậy thì ở tuổi 15, nhưng đầu óc nó hình như vẫn mãi là của đứa con nít 5-6 tuổi. Sự ngây ngô của nó lắm khi làm những người trong gia đình tức phát điên
Tôi sống ở Pleasanton, một thành phố tương đối mới mẻ ở vùng Đông Hồ (East Bay), miền bắc California.
Nhạc sĩ Cung Tiến