Hôm nay,  

Chuyện Làm Mẹ: Tôi Học Lớp 4

15/05/200700:00:00(Xem: 115725)

Tác giả: Mai Tran

Bài số 1265-1876-581vb3150507

*

Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Mai Trân là tự truyện về một buổi họp phụ huynh với thầy giáo dạy lớo 4 của chương trình GATE (Gifted and Talented Education) dành cho các học sinh tài năng. Bài viết rất tinh tế, giản dị, ích lợi. Mong bà tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm ít dòng tiểu sử cùngh địa chỉ liên lạc.

*

Năm 1986 cháu Lan Hương lên lớp Bốn. 

Một buổi chiều đi làm về, tôi vội vã làm cơm và dọn ra cho bà nội và hai cháu ăn.  Cháu Mai Hương khi ấy 5 tuổi mới học mẫu giáo. 

Dặn dò Lan Hương làm home work xong, tôi lật đật khoác cái jacket vắt ở lưng ghế bàn ăn trong bếp, tất tả chạy ra xe để đến trường Walnut Ạcres họp PTA.  Nhà tôi chờ tôi ở trong xe.  Mặt anh khó khăn vì chờ lâu, vì mệt mỏi sau một ngày dài làm việc, lại còn phải họp hành.  Chúng tôi không nói với nhau lời nào. 

Con đường từ nhà đến trường khoảng một cây số qua một cái đèn đỏ sao mà dài thế.  Tôi sốt ruột vì giờ họp đã rất gần.

Mới bảy giờ chiều mà trời đã tối.  Cái áo khoác không đủ ngăn cái lạnh cuối thu.  Tôi rùng mình cảm thấy như có con gì bò từ gáy xuống sống lưng khi bước ra khỏi xe.  Tôi nhắm vội hai con mắt cay xè, chỉ sợ cơn gió thốc đột ngột vừa rồi làm bay cái vảy kính sát tròng trong hai con mắt khô cứng.  Như cái máy, tôi thò tay vào ví lần mò tìm cặp kính cận. Tôi bị cận thị nặng từ khi học thi Tú Tài.

Mắt tôi loé lên vì ánh đèn trong phòng họp.  Không còn chỗ cho hai người, nhà tôi chỉ cho tôi một cái ghế phía trên, còn anh ngồi lại cái ghế trống ở hàng dưới. Tôi đặt mình xuống ghế, thở phào nhẽ nhõm và cảm thấy yên tâm trong căn phòng ấm đầy ắp người. 

Tựa vào lưng ghế, người tôi như chìm xuống rồi lại bồng bềnh như chơi vơi trên không.  Đang cố chống lại cơn buồn ngủ, tôi chợt tỉnh, người lạnh toát khi có bàn tay sờ vào tay tôi. Người đàn bà trẻ tuổi ngồi bên cạnh mỉm cười dịu dàng đưa cho tôi một mảnh giấy và cây bút bi.  May quá buổi họp vừa mới bắt đầu.  Thuyết trình viên là một thầy giáo lớp 4 của chương trình GATE   Gifted And Talented Education.  Ông nói sơ qua mục đích buổi họp và trình bày cho phụ huynh một vài thí dụ trong cách giảng dạy các em học chương trình này.  Ông nói:

Đây là một bài toán trong lớp chúng tôi,   "A man bought a horse for 300 dollars,  He sold it for 500 dollars.  What is his financial outcome""

(Xin tạm dịch:  "Một người mua một con ngựa với giá 300 Mỹ Kim.  Ông ta bán no với giá 500 Mỹ Kim.  Tình trạng tài chính của ông ta là thế nào"")

Xin quý vị hãy suy nghĩ về bài toán này và tìm câu trả lời.  Tôi không có ý thách đố quý vị.  Chỉ xin quý vị suy nghĩ một chút về một câu hỏi và câu trả lời của quý vị. Trong năm phút nữa, tôi sẽ chia sẻ với quý vị những câu trả lời của các em trong lớp.  Xin quý vị nhớ cho là các em chỉ mới 10 tuổi và các em chính là con em của quý vị.

Tôi đã tỉnh hẳn, cảm thấy đầu óc minh mẫn và thích thú vô cùng vì bài toán lạ lùng này.  Tôi nghĩ bài toán này có cái gì không ổn, nó thiếu một vài yếu tố nào đó và mơ hồ đoán rằng bọn trẻ con sẽ nghĩ như tôi, sẽ không có đáp án nếu thầy không cho thêm cái "missing element" v.v... Tôi nhìn quanh.  Trong phòng im phăng phắc, ai cũng nhìn xuống mảnh giấy cầm tay, có người hí hoáy viết, nhiều người trầm tư.  Tôi ngoái nhìn ra sau tìm nhà tôi nhưng không thấy, không hiểu anh ngồi đâu.  Giá có anh bên cạnh để tôi được thì thầm trao đổi một đôi câu, nhất là cái excitement trong người tôi, như đứa trẻ con háo hức và tò mò trước một cái gì lạ lùng và kỳ ảo. Năm phút qua.  Mọi người đếu ngẩng lên nhìn thuyết trình viên vừa phá tan bầu không khí yên lặng và trang nghiêm bằng câu chào mở đầu, « Hello ... »

Miệng cười tươi, giọng nói như reo vui, ông thong thả kể:

- Cho tôi được chia sẻ với quý vị vài câu trả lời, vài đáp án được tuyển chọn vừa ngẫu nhiên, vừa tiêu biểu của các em.  Đây là câu trả lời ngắn gọn và đơn giản của một em:  « Ông ta mua con ngựa 300$, bán 500$.  Tình trạng tài chính của ông ta là 500$. » 

Một em khác:  «Ông ta mua con ngựa 300$ rồi dắt ngựa về nhà.  Trên đường về ông gặp một người bạn làm nghề nuôi ngựa.  Người bạn này xin mua lại với giá 500$.  Tình trạng tài chính của ông ta là 200$. »

Một em nữa:  « Ông ta mua con ngựa giá 300$.  Mang về nuôi phải mua cỏ cho nó ăn, mất 100$.  Nó bị ốm, đưa đi thú y công với tiền thuốc men mất 100$ nữa.  Bán lại với giá 500$.  Tính trạng tài chính của ông ta là 0$.»

Em thứ tư, em này rất sophisticated, có lẽ bố em là một người của Wall Street (thầy giáo nói đùa.):  Ông ta mua con ngựa 300$.  Tuy nhiên ông không có tiền, phải vay tiền để mua ngựa và phải trả tiền lời 50$.  Ông ta không có chuồng tốt, phải đem gửi ở một nơi mất 50$.  Tiền cỏ cho nó ăn mất 100$. Rồi con ngựa khốn khổ (the poor horse) lại bị ốm.   Tiền thú y và tiền thuốc mất 100$ nữa.  Giá của con ngựa bây giờ thành 600$.  Bán với giá 500$.  Ông ta bị lỗ 100$. »

Ngừng lại một phút để những tiếng ồ thán phục của chúng tôi lắng xuống, thầy tiếp tục nói:

- Thưa quý vị, chắc quý vị đã lưu ý từ FINANCIAL OUTCOME.  Đây là một bài toán không có câu trả lời đúng hay sai, chỉ có câu trả lời hợp lý.  Không có đáp án nhất định, mà là đáp án uyển chuyển tuỳ thuộc vào những dữ kiện khác, vào những yếu tố xung quanh do chính các em tưởng tượng và tự đặt ra.  Và một điều quan trọng là tuỳ sự định nghĩa của từ Financial Outcome mà mỗi em hiểu theo ý riêng.  Đầu óc các em trong trắng, óc sáng tạo của các em mạnh mẽ.  Chương trình giáo dục này khuyến khích sự sáng tạo (creativity), làm nảy nở khả năng giải đáp những vấn đề được đặt ra (problem solving.)  Thú vị hơn cả là khi nghe các em giải thích những lý luận để hỗ trợ câu trả lời hay đáp án của các em.

Buổi họp kéo dài hai tiếng đồng hồ với nhiều câu hỏi và gợi ý cùng những đề nghị của các phụ huynh.  Tôi định nấn ná ở lại hỏi chuyện thêm, nhưng nhà tôi đã đến bên cạnh, túm lấy tay tôi lôi ra xe.  Anh hết sức tức giận vì không thể signal cho tôi về sớm vì tôi ngồi tuốt ở hàng ghế trên.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,743,896
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến