Hôm nay,  

Chuyện Làm Mẹ: Tôi Học Lớp 4

15/05/200700:00:00(Xem: 115742)

Tác giả: Mai Tran

Bài số 1265-1876-581vb3150507

*

Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Mai Trân là tự truyện về một buổi họp phụ huynh với thầy giáo dạy lớo 4 của chương trình GATE (Gifted and Talented Education) dành cho các học sinh tài năng. Bài viết rất tinh tế, giản dị, ích lợi. Mong bà tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm ít dòng tiểu sử cùngh địa chỉ liên lạc.

*

Năm 1986 cháu Lan Hương lên lớp Bốn. 

Một buổi chiều đi làm về, tôi vội vã làm cơm và dọn ra cho bà nội và hai cháu ăn.  Cháu Mai Hương khi ấy 5 tuổi mới học mẫu giáo. 

Dặn dò Lan Hương làm home work xong, tôi lật đật khoác cái jacket vắt ở lưng ghế bàn ăn trong bếp, tất tả chạy ra xe để đến trường Walnut Ạcres họp PTA.  Nhà tôi chờ tôi ở trong xe.  Mặt anh khó khăn vì chờ lâu, vì mệt mỏi sau một ngày dài làm việc, lại còn phải họp hành.  Chúng tôi không nói với nhau lời nào. 

Con đường từ nhà đến trường khoảng một cây số qua một cái đèn đỏ sao mà dài thế.  Tôi sốt ruột vì giờ họp đã rất gần.

Mới bảy giờ chiều mà trời đã tối.  Cái áo khoác không đủ ngăn cái lạnh cuối thu.  Tôi rùng mình cảm thấy như có con gì bò từ gáy xuống sống lưng khi bước ra khỏi xe.  Tôi nhắm vội hai con mắt cay xè, chỉ sợ cơn gió thốc đột ngột vừa rồi làm bay cái vảy kính sát tròng trong hai con mắt khô cứng.  Như cái máy, tôi thò tay vào ví lần mò tìm cặp kính cận. Tôi bị cận thị nặng từ khi học thi Tú Tài.

Mắt tôi loé lên vì ánh đèn trong phòng họp.  Không còn chỗ cho hai người, nhà tôi chỉ cho tôi một cái ghế phía trên, còn anh ngồi lại cái ghế trống ở hàng dưới. Tôi đặt mình xuống ghế, thở phào nhẽ nhõm và cảm thấy yên tâm trong căn phòng ấm đầy ắp người. 

Tựa vào lưng ghế, người tôi như chìm xuống rồi lại bồng bềnh như chơi vơi trên không.  Đang cố chống lại cơn buồn ngủ, tôi chợt tỉnh, người lạnh toát khi có bàn tay sờ vào tay tôi. Người đàn bà trẻ tuổi ngồi bên cạnh mỉm cười dịu dàng đưa cho tôi một mảnh giấy và cây bút bi.  May quá buổi họp vừa mới bắt đầu.  Thuyết trình viên là một thầy giáo lớp 4 của chương trình GATE   Gifted And Talented Education.  Ông nói sơ qua mục đích buổi họp và trình bày cho phụ huynh một vài thí dụ trong cách giảng dạy các em học chương trình này.  Ông nói:

Đây là một bài toán trong lớp chúng tôi,   "A man bought a horse for 300 dollars,  He sold it for 500 dollars.  What is his financial outcome""

(Xin tạm dịch:  "Một người mua một con ngựa với giá 300 Mỹ Kim.  Ông ta bán no với giá 500 Mỹ Kim.  Tình trạng tài chính của ông ta là thế nào"")

Xin quý vị hãy suy nghĩ về bài toán này và tìm câu trả lời.  Tôi không có ý thách đố quý vị.  Chỉ xin quý vị suy nghĩ một chút về một câu hỏi và câu trả lời của quý vị. Trong năm phút nữa, tôi sẽ chia sẻ với quý vị những câu trả lời của các em trong lớp.  Xin quý vị nhớ cho là các em chỉ mới 10 tuổi và các em chính là con em của quý vị.

Tôi đã tỉnh hẳn, cảm thấy đầu óc minh mẫn và thích thú vô cùng vì bài toán lạ lùng này.  Tôi nghĩ bài toán này có cái gì không ổn, nó thiếu một vài yếu tố nào đó và mơ hồ đoán rằng bọn trẻ con sẽ nghĩ như tôi, sẽ không có đáp án nếu thầy không cho thêm cái "missing element" v.v... Tôi nhìn quanh.  Trong phòng im phăng phắc, ai cũng nhìn xuống mảnh giấy cầm tay, có người hí hoáy viết, nhiều người trầm tư.  Tôi ngoái nhìn ra sau tìm nhà tôi nhưng không thấy, không hiểu anh ngồi đâu.  Giá có anh bên cạnh để tôi được thì thầm trao đổi một đôi câu, nhất là cái excitement trong người tôi, như đứa trẻ con háo hức và tò mò trước một cái gì lạ lùng và kỳ ảo. Năm phút qua.  Mọi người đếu ngẩng lên nhìn thuyết trình viên vừa phá tan bầu không khí yên lặng và trang nghiêm bằng câu chào mở đầu, « Hello ... »

Miệng cười tươi, giọng nói như reo vui, ông thong thả kể:

- Cho tôi được chia sẻ với quý vị vài câu trả lời, vài đáp án được tuyển chọn vừa ngẫu nhiên, vừa tiêu biểu của các em.  Đây là câu trả lời ngắn gọn và đơn giản của một em:  « Ông ta mua con ngựa 300$, bán 500$.  Tình trạng tài chính của ông ta là 500$. » 

Một em khác:  «Ông ta mua con ngựa 300$ rồi dắt ngựa về nhà.  Trên đường về ông gặp một người bạn làm nghề nuôi ngựa.  Người bạn này xin mua lại với giá 500$.  Tình trạng tài chính của ông ta là 200$. »

Một em nữa:  « Ông ta mua con ngựa giá 300$.  Mang về nuôi phải mua cỏ cho nó ăn, mất 100$.  Nó bị ốm, đưa đi thú y công với tiền thuốc men mất 100$ nữa.  Bán lại với giá 500$.  Tính trạng tài chính của ông ta là 0$.»

Em thứ tư, em này rất sophisticated, có lẽ bố em là một người của Wall Street (thầy giáo nói đùa.):  Ông ta mua con ngựa 300$.  Tuy nhiên ông không có tiền, phải vay tiền để mua ngựa và phải trả tiền lời 50$.  Ông ta không có chuồng tốt, phải đem gửi ở một nơi mất 50$.  Tiền cỏ cho nó ăn mất 100$. Rồi con ngựa khốn khổ (the poor horse) lại bị ốm.   Tiền thú y và tiền thuốc mất 100$ nữa.  Giá của con ngựa bây giờ thành 600$.  Bán với giá 500$.  Ông ta bị lỗ 100$. »

Ngừng lại một phút để những tiếng ồ thán phục của chúng tôi lắng xuống, thầy tiếp tục nói:

- Thưa quý vị, chắc quý vị đã lưu ý từ FINANCIAL OUTCOME.  Đây là một bài toán không có câu trả lời đúng hay sai, chỉ có câu trả lời hợp lý.  Không có đáp án nhất định, mà là đáp án uyển chuyển tuỳ thuộc vào những dữ kiện khác, vào những yếu tố xung quanh do chính các em tưởng tượng và tự đặt ra.  Và một điều quan trọng là tuỳ sự định nghĩa của từ Financial Outcome mà mỗi em hiểu theo ý riêng.  Đầu óc các em trong trắng, óc sáng tạo của các em mạnh mẽ.  Chương trình giáo dục này khuyến khích sự sáng tạo (creativity), làm nảy nở khả năng giải đáp những vấn đề được đặt ra (problem solving.)  Thú vị hơn cả là khi nghe các em giải thích những lý luận để hỗ trợ câu trả lời hay đáp án của các em.

Buổi họp kéo dài hai tiếng đồng hồ với nhiều câu hỏi và gợi ý cùng những đề nghị của các phụ huynh.  Tôi định nấn ná ở lại hỏi chuyện thêm, nhưng nhà tôi đã đến bên cạnh, túm lấy tay tôi lôi ra xe.  Anh hết sức tức giận vì không thể signal cho tôi về sớm vì tôi ngồi tuốt ở hàng ghế trên.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,006,570
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Nhạc sĩ Cung Tiến