Hôm nay,  

Những Khó Khăn Đầu Tiên Trên Đất Mỹ

26/01/200700:00:00(Xem: 144297)

Những Khó Khăn Đầu Tiên Trên Đất Mỹ

Người viết: P.N.T.

Bài số 1186-1798-506-v5250107

*

Tác giả chọn ký một bút hiệu viết tắt, không thấy sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc. Mong ông sẽ tiếp tục viết và bổ túc.

*

 Lúc mới qua Mỹ, chân ướt chân ráo, đi đâu tôi và gia đình cũng phải nhờ bà chị lái xe đưa đi.  "Mi mới qua đây mà "mướn" được người tài xế như tau đây là mi....ngon lành lắm đó!  Mi thấy có bà lớn nào làm tài xế cho thầy giáo chưa""  Rồi bà chị nhe răng cười khì khi thấy thằng em trai mặt mày nhăn nhó...như khỉ ăn ớt!  Bả tưởng tôi giận vì câu nói đùa, nhưng bả đâu có hiểu tâm trạng rối bời như đống bùi nhùi của tôi lúc bấy giờ"  Tôi thấy xe cộ ở xứ Mỹ nầy sao mà cứ chạy vèo vèo, chẳng ai chịu nhường ai, khiếp quá!  Còn quẹo phải, quẹo trái nữa. Nhất là quẹo trái. Có mũi tên xanh và không có mũi tên xanh. Lại còn "Yield on Green" nữa cơ chứ!  Khi nào thì được phép quẹo"  Và ai được quẹo trước"  Xe cộ phía ngược chiều thì cứ tiếp tục phóng như đang lao vào mình thì phải làm sao đây hả Trời" Tôi cứ vò đầu bứt tóc than khổ khi nghĩ đến lúc mình phải tự lái xe đi làm, đi học!

Ở Việt Nam tôi cũng đã từng tập lái xe Jeep của ông anh, nhưng chạy trên đường băng trong phi trường thì dễ quá, cứ thế mà "đường ta ta cứ đi, xe ta ta cứ chạy!"  Nhưng ở cái xứ Mỹ nầy, traffic ngoài đường đâu phải chỉ có một mình ta"  Gay go thật!  Con cái mỗi ngày đón xe bus OCTA đi học mãi trên Norco Campus, vì cả nhà mới qua chưa có cơ hội và chưa có tiền để học lái chứ đừng nói gì có tiền để mua xe.  Đúng là "đoạn trường ai có qua cầu mới hay"!

Rồi cũng phải đến lúc học lái xe.  Người thầy đầu tiên ở đất Mỹ nầy là bạn của chị tôi.  Mỗi sáng thứ bảy và chủ nhật, ông ta rất chịu khó cho tôi tập lái trên Freeway 91 tương đối ít xe vào sáng cuối tuần." Giờ nầy sớm, cuối tuần thiên hạ còn ngủ nên đường xá còn vắng.  Mi cứ việc lái thoải mái.  Cố gắng giữ tay lái, lane mình mình đi, đừng lấn sang lane khác.  Chỉ cần để ý lúc ra Freeway và vào Exit cho đúng là được." Lý thuyết nghe sao mà ngon ơ, nhưng đến lúc thực hành thì gay go quá. Cái vô lăng hình như cũng trở chứng, không chịu nghe theo sự điều khiển của đôi tay mình nữa.  Nhưng một lúc sau thì đâu vào đấy, đường chạy cũng khá thẳng thớm!  Trên Freeway vắng ngắt, tôi cứ tưởng là mình đang lái Jeep trên phi đạo ngày nào, cứ nhấn ga chạy bon bon.  Ông bạn chị tôi nhắc, mặt tỉnh queo:" Thì lâu lâu mi cũng phải chịu khó nhìn xuống đồng hồ tốc độ chứ"  Mi đang chạy 80 đó, bớt ga đi!"  Bài học lái đầu tiên trên xứ Mỹ của tôi là như thế đó!

Gia đình chúng tôi dời xuống Quận Cam sáu tháng sau đó vì trên vùng đồi núi Riverside chúng tôi không thể nào tìm được một công ăn việc làm thích hợp. Sau khi đã ổn định nơi ăn chốn ở, tôi đọc báo để tìm thầy học lái tiếp.  Hồi đó chưa có màn "dạy lái xe bao đậu" như bây giờ.  Thầy dạy tính theo giờ nên phải tìm ông Thầy nào lấy học phí tương đối nhẹ để vợ chồng con cái có thể cùng học một lúc.  Sau nhiều ngày xem báo, chúng tôi đã gọi phone nói chuyện với Thầy Hà để lấy hẹn bắt đầu tập. Thầy Hà là một người đàn ông Bắc khá lớn tuổi, dạy lý thuyết rất kỹ trước khi cho tập lái trên đường phố.  Trong ba người học trò của thầy, vợ con tôi và tôi, tôi là người bị la nhiều nhất.  Thấy tôi cứ ôm chặt tay lái, ghế ngồi thì kéo sát vào, ngực gần chạm vô lăng, và lái thì không bao giờ vượt quá 30 miles, thầy quát lên: "Ông làm cái gì mà cứ ôm khư khư tay lái cứng ngắt thế" Bộ ông sợ nó chạy mất đi à"  Tướng ông lái xe xấu quá!  Phải kéo cái ghế lui ra một chút xíu nữa, chỉ đủ vừa tầm chân đạp ga và đạp thắng.  Còn hai tay để nhẹ trên vô lăng, tay trái ở vị trí 11 giờ, tay phải ở vị trí 3 giờ, như vậy sẽ đẹp hơn, sang hơn! Và cố gắng lái nhanh nhanh một chút nữa được không"  Lái gì mà cứ như rùa bò ấy, chán ông quá đi mất!"  Tôi cũng thấy tự ái nổi lên đùng đùng định bỏ học, nhưng "qua sông phải lụy đò", muốn biết lái xe thì đành phải "lụy mấy ông thầy" nâỳ vậy!  Nên tôi phải ngậm bồ hòn làm ngọt để tiếp tục học và tiếp tục nghe thầy xỉ vả!

Lái trên những đường vắng, lái trong các khu dân cư, sang lane, quẹo phải quẹo trái, gặp Stop Sign phải làm sao...ôi thôi đủ các thứ cần phải nhớ.  Tôi sợ nhất là gặp phải 4 Stop Signs.  Đi thi mà gặp lúc nhiều xe đến cùng một lúc từ bốn hướng thì chỉ có nước "buồn ơi chào mi!".  Rồi cũng đến lúc phải lấy hẹn đến DMV thi!  Hôm đó, quả thật là tôi đã bị "tổ trác" vì trùng hợp với ngày thi của các tài xế xe tải nặng 18 bánh! Các xe tải đậu dọc bên đường, nên khi từ DMV ra đường cái, chuẩn bị quẹo mặt theo lệnh của Giám Khảo thì hàng loạt các xe vận tải đã cản mất tầm nhìn của tôi.Tôi thắng lại, nhấp ga thêm chút xíu nữa, thấy đường đã clear...nên dzọt quẹo mặt luôn.  Giám khảo bảo tôi quẹo vào DMV lại, khỏi phải lái tiếp! "Thi không ăn ớt thế mà cay"!  Hai tuần sau tôi lại lấy hẹn thi nữa, và lại ...rớt!  Lý do: không chịu ngừng hẳn ở Stop Sign (full stop) mà cứ nhắp thắng và chạy rề rề! Đó là lời của giám khảo cho biết tại sao tôi bị đánh hỏng! Lần thứ ba thì gặp một cô giám khảo "gốc Mít" như tôi, còn trẻ nhưng mặt mày lạnh tanh như một tảng băng vùng Nam Cực.  Tôi thấy tương lai mình không khá rồi! Cỡ nầy mà ông chồng nào lạng quạng đi làm về trễ khoảng 15 phút là chết với bả ngay!  Đúng là đã gặp phải "Lệnh xé xác" , tôi nhủ thầm trong bụng và than cho số phận mình sao quá hẩm hiu!  Ai dè vì ớn tảng băng Nam Cực đó quá xá nên tôi hết còn thấy sợ, cứ tỉnh queo lái một mạch ngon ơ, không bị lỗi nào (hoặc nếu có thì cũng chỉ là những lỗi nhỏ). Trở về DMV, vào Parking Lot xong lúc đó tôi mới thấy tảng băng nở một nụ cười..cũng không đến nổi băng giá lắm...bảo tôi: "Chúc mừng Chú đã thi đậu. Mời Chú vào trong office làm thủ tục".  Thầy Hà và vợ con tôi đang đứng đợi gần đó thấy tôi xuống xe mặt cười nhăn nhở biết là đã có "tin vui giữa giờ tuyệt vọng" (sau hai lần thi hỏng) nên chạy đến chúc mừng. Ông thầy dạy lái xe thở phào: "Ối dzời ơi!  Một năm mà gặp cỡ 2, 3 ông học trò như ông thì tôi chắc phải giải nghệ!" Ổng làm tôi "quê độ" quá xá trước mặt vợ con, nhưng thôi, sau lần nầy là có thể Sayonara thầy được rồi, chịu "quê độ" thêm chút xíu nữa cũng không sao!  Được cái bằng lái xe từ DMV W là ngon lành rồi! Sau nầy tôi mới nghe nhiều người "đồn rằng" DMV nầy nổi tiếng là khó đậu nhất!

Cả nhà đều đã có bằng lái, bây giờ làm sao phải tìm cách vay tiền để mua xe và mua bảo hiểm đây"  Lại thêm một mối lo canh cánh bên lòng.  Thấy hoàn cảnh tội nghiệp của những "người di tản buồn" là chúng tôi nên đứa cháu trai gọi tôi bằng cậu bèn ký ngay cái check hai ngàn dollars "để giúp cậu mợ và em down mua xe".  Cuối tuần đó, cô cháu họ đưa gia đình tôi đi khắp các dealer để xem xe và cũng để dọ giá!  Phải mất cả ngày mới tìm ra được một chiếc xe vừa với túi tiền chúng tôi.  Đó là chiếc Geo Metro màu xám 4 cửa, 3 máy, chiếc xe đầu tiên trên đất Mỹ cho cả nhà vừa sử dụng đi làm đi học và chợ búa.  Rồi lại phải đọc báo và xem TV coi hãng Insurance nào giá cả phải chăng để mua bảo hiểm vì với những tay lái mới như chúng tôi không phải hãng bảo hiểm nào cũng chịu bán đâu!

Bây giờ ngồi ôn lại những chuyện cũ mười mấy năm trước, tôi vẫn còn tủm tỉm cười một mình.  Những cái khó khăn đầu tiên ấy đã giúp chúng tôi trưởng thành trên đất Mỹ nầy nhanh chóng.  Nhiều người bạn cũng đã từng nói: "Biết tiếng Anh, biết lái xe và có công ăn việc làm là xem như mình đã hội nhập được hơn 50% vào dòng chính của Mỹ!".  Vài ba năm sau, chúng tôi cũng đã có thể "sắm  thêm" được chiếc xe thứ hai, cũ thôi (đã chạy được 90 ngàn miles).  Nhưng "cũ người mới ta", nên chiếc xe nầy cũng đã đồng hành với chúng tôi thêm được ba, bốn năm nữa!" Thì cứ đúng ba ngàn miles là thay nhớt máy, 30 ngàn miles là thay timing belt, thay nhớt hộp số là xe chạy ngon ơ thôi, có gì đâu", bạn bè chúng tôi đã khuyên như thế.

 Cám ơn tất cả những điều khó khăn đó, cám ơn bạn bè con cháu và cám ơn những chiếc xe đầu tiên trên đất Mỹ đã cùng chúng tôi vượt qua những khó khăn buổi ban đầu.

Để tặng M. và những người cùng tâm trạng.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,998,065
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, đã liên tục góp bài cho giải thưởng Việt Báo từ nhiều năm qua, từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ. Bài viết mới của Tịnh Tâm là một truyện tình già dễ thương.
Chủ Nhật, 12 tháng Tám 2012, vào lúc 12:00PM, Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh, Người Thương Binh VNCH Kỳ 6 sẽ khai diễn tại sân vận động trường Bolsa Grande, Garden Grove. Xin mời đọc bài viết về những nỗ lực “tiền đại hội” của Philato, và hưởng ứng lời kêu gọi đến với đại hội. Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, tình đồng đội và sự lạc quan, yêu đời. 
Lê Thị, 35 tuổi, cư dân Chicago, là tác giả có tên trong danh sách chung kết giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười hai. Với 5 bài viết đã phổ biến, hầu hết về đề tài đồng tính, Lê Thị cũng là một trong những tác giả dẫn đầu về số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ sáu.
Nguyễn Văn là tác giả có tên trong danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Trong năm, ông góp 3 bài viết: “Chuyện Của Bill,” “Tôi Không Là Ai Cả” và bài thứ ba, “Ngày Tháng Buồn Hiu.”
Nguyễn Văn là tác giả có tên trong danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Trong năm, ông góp 3 bài viết: “Chuyện Của Bill,” “Tôi Không Là Ai Cả” và bài thứ ba, “Ngày Tháng Buồn Hiu.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động.
Nhà văn, nhà giáo Nguyễn Mộng Giác, tuổi Canh Thìn 1940, vừa tạ thế đúng vào năm Nhâm Thìn. Tang lễ đã được cử hành cuối tuần qua. Trong số tác giả nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2011, có người em gái của nhà văn Nguyễn Mộng Giác la Bà Sương Nguyễn.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2006. Cô hiện là cư dân San Jose và luôn gắn bó với sinh hoạt giải thưởng Việt Báo. Bài mới sau đây kể về một họp mặt vui vẻ giữa các thân hữu Viết Về Nước Mỹ tại San Jose nhân dịp Lễ Độc Lập năm nay
Tác giả vào danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2012 với bài "Cô Em Cùng Dòng Khác Họ," kể về người con gái vị thuyền trưởng Đại Hàn từng cứu mạng các thuyền nhân Việt trên Biển Đông và là khách danh dự tại Little Saigon.
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, từng viết một số văn thơ dưới nhiều bút hiệu khác nhau, thơ văn đã đăng ở tuần báo Phụ Nữ Cali và Làng magazine ở bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Trong những năm 1990, xuất bản và phát hình tuần báo Phù Sa ở Bắc Cali. Hiện là cư dân Sacramento, California. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ mùa Mothers Day 2011, ông với bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng dự phần biên tập, chủ biên các báo Ca Dao, tuần báo Trẻ, Thời Báo... Phan cũng từng góp nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị và đã nhận giải danh dự Viết Về NướcMỹ. Bài mới của Phan là chuyện buổi trưa của Dallas mùa hè 96 độ, ghi nhận từ góc quán cà phê.
Nhạc sĩ Cung Tiến