Hôm nay,  

Mẹ Tôi Đi Mỹ

12/02/200700:00:00(Xem: 120913)

Mẹ Tôi Đi Mỹ

Người viết: Nguyễn Mão

Bài số 1198-1810-517 vb8120207

Tác giả lần đầu tiên dự Viết Về Nước Mỹ. Theo nội dung bài viết, bà đang là cư dân San Francisco.

  *

Tôi đi thăm mộ mẹ tôi về, trời đã nhá nhem tối, lòng tôi chùng xuống. Nỗi nhớ mẹ làm tôi quay quắt. Thế là mẹ tôi đã yên nghỉ trong lòng đất lạnh.

Tôi nhớ mãi ngày mẹ còn ở Việt Nam, ngày ngày nhớ thương những đứa con sống nơi xứ người. Rồi mẹ cũng phải chọn lựa giữa chuyện đi hay ở lại. Mẹ không muốn rời xa nước Việt, nơi mẹ đã sinh ra và lớn lên, đã chứng kiến những đổi thay của đất nuớc, những buồn vui của kiếp nguời. Mẹ không muốn đi đâu xa rời làng xóm, nơi mẹ đã dành hết thời trẻ trung cũng như tuổi già của mẹ với mái nhà thân yêu cùng bố nuôi nấng đàn con truởng thành trong vòng tay của mẹ.

Thế rồi thời cuộc đổi thay, bố tôi mất đi sau một cuôc giải phẫu, chị em chúng tôi theo dòng nguời vượt biển năm 1980 nổi trôi đến xứ người, chỉ còn lại 2 nguời em tôi ở lại với mẹ. Thời gian trôi mãi, mẹ sống và an phận với tuổi đời chồng chất.

Rồi năm 1992 dòng người Việt đi định cư tại Mỹ mỗi ngày một tăng, chị em tôi cũng đã hoàn tất thủ tục bảo lãnh mẹ và 2 em sang Mỹ như mọi gia đình  khác, nhưng mẹ không muốn đi, mẹ chỉ muốn ở lại để chết trên quê huơng, đuợc chôn bên cạnh mộ của  bố. Mẹ viết thư bảo chị em tôi cứ bảo lãnh các em sang là mẹ yên tâm rồi. Nhưng mẹ tôi không hiểu là nếu mẹ không đi thì các em tôi không đi được, vì lúc ấy chỉ cho những người độc thân đi theo cha mẹ diện PIP. Các em tôi có nói với mẹ:

“Nếu mẹ không đi thì chúng con không đi được, xin mẹ nghĩ đến tương lai chúng con.”

Mẹ tôi ngạc nhiên, nhưng khi nghe 2 em tôi giải thích lý do, và sau một tuần suy nghĩ, mẹ tôi bằng lòng đi, mẹ đi vì tuơng lai của các con.

Thế rồi, ngày 12 tháng 12 năm 1992, chị em tôi ra phi truờng San Francisco đón mẹ và 2 em tôi sang đoàn tụ.Tôi vui mừng gặp lại mẹ sau 12 năm xa cách, mẹ trông già hơn nhiều, nhưng mẹ vẫn còn khoẻ.

Chúng tôi quấn quít bên mẹ được một tuần, rồi phải trở lại làm việc, thế là mẹ ở nhà một mình. Mẹ quanh quẩn trong nhà vui với chiếc tivi, mẹ xem những đài Mỹ, tuy không biết tiếng Anh nhưng mẹ xem hình, mẹ thấy cũng thích thú vì bên nhà chương trình TV làm gì mà có nhiều đài như thế.

  Thời gian trôi đi thấm thoát mà đã hai tháng, mẹ quay ra nhớ Việt nam, nhớ bà bạn hàng xóm, và nhớ những tiếng ồn ào quen thuộc hàng ngày của xóm giềng với những tiếng rao hàng của những ngưởi bán rong, của những tiếng xe đạp chạy khắp xóm rao mua những đổ lạc xoong... Mẹ thở dài buồn bã.

May mà mẹ tôi cũng có một số  bạn là những bác cùng độ tuổi của mẹ. Trong số bạn này, mẹ thân nhất là bác Lụa,  ở cùng trong building với mẹ tôi, chỉ khác là mẹ tôi sống ở từng trên, còn bác Lụa sống ở từng duới.

Hàng ngày mẹ tôi và bác Lụa thường rủ nhau đi dạo khắp downtown San Francisco, truớc để thư giãn cơ thể, sau cùng nhau hàn huyên tâm sự. Thỉnh thoảng Bác Lụa và mẹ tôi vào một nhà hàng Việtnam để thuởng thức món ăn thuần tuý Quê Hương. Tôi nhớ mãi một hôm bác Lụa và mẹ tôi về nhà sau một buổi đi dạo, tôi hỏi bác Lụa:

“Hôm nay bác và mẹ cháu đi chơi đâu, có vui không bác"”

Bác vui vẻ kể cho tôi nghe là bác và mẹ tôi hôm ấy đi ăn nhà hàng, và có gọi phở. Tôi thấy bác vui, hỏi thêm:

“Thế bác và mẹ cháu ăn có ngon miệng không" Có cho tiền tip không"

Bác Lụa kể:

“Bác và mẹ cháu ăn hết, và có cho họ tiền tip là 50 cents.

Tôi ngạc nhiên lẫn buồn cười vì bác nói khỏan tiền tip chỉ có 50 cents, nhưng như vậy cũng là hay lắm rồi, vì như vậy mẹ tôi cũng có niềm vui khi đi với bác Lụa.

Tháng năm trôi qua, mà thấm thoát mẹ đã ở Mỹ được muời năm, tôi biết mẹ tôi buồn vì nhớ quê huơng, nhớ hàng xóm, nhưng mẹ không biết làm sao hơn vì các con của mẹ ở đây hết rồi, mẹ cố tìm vui trong hội nguời già và mẹ trông mong tối nhanh để các con và các cháu về đông đủ.

Sau khi sống ở downtown một thời gian dài, chúng tôi mua nhà và con bác Lụa cũng mua nhà nơi khác, thế là mẹ tôi và bác Lụa phải xa nhau, tuy rằng thỉnh thoảng có gọi điện thoại, nhưng không gì bằng đuợc gặp mặt nhau hàn huyên và đi dạo.

Mẹ về nhà mới, nhưng lại buồn hơn truớc vì xa downtown, nơi có nhiều nguời Việt sống, lại không biết đi xe bus, mẹ quay ra buồn, nhớ ViệtNam, mẹ đòi về lại Việtnam để sống, nhưng gia đình tôi còn ai ở đó đâu"

Lòng tôi trăn trở nhiều, khi thấy mẹ mỗi ngày một buồn hơn. Tôi quyết định chỉ đi làm part time, để có thể ở nhà với mẹ để mẹ vui. Nhưng niềm vui ấy chẳng đuợc bao lâu.

Một bữa, tôi đi làm về và thấy mẹ đã yên ngủ trên giường, tuởng mẹ ngủ vì mệt, tôi lay mẹ dậy. Nhưng không, mẹ đã không dậy nữa. Tôi gọi cấp cứu và mẹ được chuyển vào nhà thương với cơ thể bất động, nơi đây bác sĩ và y tá đã cố gắng làm mẹ hồi tỉnh, nhưng mẹ đã ngủ một giấc ngủ ngàn thu. Tôi gào thét gọi mẹ với nỗi lòng hối tiếc là không được ở bên mẹ khi mẹ ra đi.

Chị em tôi làm đám tang cho mẹ trong đơn sơ, nhưng đầy ắp những yêu thương mà chúng tôi dành cho mẹ. Mẹ đã hi sinh tất cả niềm vui riêng tư, nỗi nhớ quê hương, cho các con của mẹ có được tự do và hạnh phúc.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,215,175
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80’ khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, cô nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005 với bài viết “Tháng Tư, Còn Đó Ngậm Ngùi,”
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University miền Nam California hồi tháng 5,
Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm, vượt biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện làm việc và an cư tại Oklahoma từ 2003.
Tác giả sinh năm1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Sau đây là bài viết thứ sáu của Bà.
Tác giả định cư tại Mỹ năm 2000, hiện là cư dân Boston và làm việc trong một bệnh viện của tập đoàn Partners. Với bài "Đoá Hồng Bạch" tưởng niệm một nữ sĩ quan Mỹ gốc Việt hy sinh tại chiến trường Trung Đông, Nhất Chi Mai nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới của cô kể về sức mạnh của Boston sau vụ khủng bố nổ bom ngày Marathon 15 tháng Tư 2013.
Tác giả định cư tại Seattle từ 1975, đã hồi hưu sau khi phục vụ trong ngành xã hội tiểu bang nhiều năm. Bài viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Nguyễn Đặng Bắc Ninh cho thấy cách viết chừng mực mà sống động. Đây là “chuyện thật trong gia đình về Mẹ Chồng Nàng Dâu trên đất Mỹ,”
Tác giả định cư tại Mỹ từ 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, tiểu bang New Jersy. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Song Lam là “Tháng Ba, Trời Đất Vào Xuân,” tự sự của người vợ người mẹ trong một gia đình H.O. 38 năm sau Tháng Tư 1975.
Sáu năm trước, 2005, có bài Viết Về Nước Mỹ mang tên “Con Tàu Ma” của “Người Giấu Tên” được phổ biến lần đầu, kể về chiếc tầu sắt Panama đậu ngoài khơi để công an CSVN ở Bến Tre đưa người lên đi “bán chính thức”.
Tác giả là cư dân North Carolina, chỉ vừa định cư tại Mỹ hai năm sáu tháng. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể về hoàn cảnh một người đến Mỹ khi tuổi đã 60, thân mang bệnh tật, tự chọn cho mình cách sống theo kiểu một loài chim đầm lầy vùng sông Nile Ai Cập,
Tác giả là kỹ sư cơ khí của hãng máy bay Beechcraft tại Wichita, Kansas. Ông Tân Ngố nói, “Tay này là dân cử gốc Kinh 5, mới 52 tuổi xuân, được dân đồng kinh bầu là Hội phó Hội Sợ Vợ miền Trung tây Hoa Kỳ. Bài viết là du ký quanh nước Mỹ của gia đình Ông Phó.
Nhạc sĩ Cung Tiến