Hôm nay,  

Bán Thân Vì... Nước Mỹ

25/06/200700:00:00(Xem: 143374)

Người viết: Trần Huyền Chi

Bài số 1280-1891-595vb2250607

*

Tác giả cho biết bà sinh năm 1959, mẹ của 4  con, hiện là cư dân VA Beach, tiểu bang VA, làm nghề “dũa nail.” Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là tự truyện của người vượt biển năm 90 , khi trại tị nạn đã chính thức đóng cửa, thanh lọc, với nhiều chi tiết thật sống động, xúc động về đảo tị nạn.   Bài mới lần này là chuyện  người bán thân để du học, được ghi là “víêt theo lơì kể của Bác Út hiện định cư taị nam California.”

*

Nhận được thư  nhà gửi sang Hồng bực lắm, bực đủ thứ chuyện, cái lũ em của Hồng thật là lắm chuyện, không biết điều tí nào. Ngày xưa mỗi lần nhận thư Việt Nam Hồng vui lắm, còn bây giờ thì mỗi khi thấy thư Việt Nam gửi qua, Hồng chán lắm nhiều khi chẳng muốn đọc tí nào. Chuyện vui không thấy, chỉ toàn  chuyện buồn không...

Lúc thì Tèo anh xin tiền để mua xe Cá Mập chở khách du lịch, khi thì Tèo em xin tiền mở tiệm in thiệp đám cưới. Hồi chưa có tiền thì không sao, lúc có tiền rồi, thì thư qua, đứa này tố khổ đứa kia.

Tèo anh nói Tèo em xài phí, không lo làm ăn, tối ngày biên đề với cá độ đá banh. Tèo em thì méc Tèo anh từ khi có xe du lịch, chị dâu ở nhà không thèm đi làm, tối ngày lo đánh quần, đánh áo, móng tay móng chân sơn đỏ, cái mặt vênh vênh, phách lối thấy mà ghét, ra ý ta đây là bà chủ xe du lịch chứ có chơi đâu. Hồng ngán ngẩm thở ra: chung qui cũng chỉ vì ghen tị tiền bạc mà thôi.

Còn về phần mẹ Hồng, mỗi tháng Hồng gửi về phần bà tiền chợ là 200, mà bà vẫn chưa hài lòng, ý nói 200 mà  nhiều nhặn gì. Có tháng Hồng gửi về trễ, tháng nào gửi trễ thì bà phải mượn họ hàng xài trước, chờ Hồng gửi về trả lại sau. Mọi người đâu có biết tuy Hồng làm có tiền thiệt, nhưng sau khi trừ thuế ra trả đủ mọi thứ bill, Hồng đâu có dư bao nhiêu.

Còn tiền sữa, tiền baby sister cho 2 thằng con... Mấy năm trước khi chưa có con, Hồng để dành được chút ít, nên khi Tèo anh, Tèo em xin vốn làm ăn, Hồng lập tức gửi liền với lời dặn liệu mà làm ăn đừng để mất vốn, không có lần 2 đâu nhe! Bây giờ thì chi tiêu đủ thứ, nàng đâu có dư như ngày xưa, mà có ai hiểu đâu.

Hồng cay đắng nhớ lại chặng đường liều lĩnh đi đất Mỹ của nàng...

Ngày đó Hồng mới 20 tuổi, nhờ có chút ít nhan sắc trời cho, chạy chọt đủ thứ nàng xin vào làm kế toán cho một Ngân Hàng nhà nước. Giám đốc là một ông cán bộ sói đầu gần 60 tuổi, mọi người thường gọi là chú Hai... Khi ấy có phong trào mỗi Ngân Hàng được cử 2 người đi qua Mỹ theo diện du học để học hỏi thêm kinh nghiệm và trau dồi nghề nghiệp.

Hồng không bỏ qua dịp may hiếm có này, nàng đăng ký đơn xin đi với điều hứa là sau khi học xong sẽ quay về phục vụ đất nước. Đơn từ giấy tờ đã đầy đủ, Hồng chỉ còn thiếu tấm giấy của Ngân Hàng chứng nhận nàng có tài sản ở Việt Nam trị giá là 200 triệu đồng.

Thời kỳ ấy, số tiền đó thật lớn lao, cho dù cả nhà nàng có bán hết đất đai, ruộng vườn, bán luôn cả bàn thờ ông cố tổ cũng không đủ nữa. Suy nghĩ nát óc Hồng không biết phải tính làm sao. Ngày phỏng vấn sắp đến, Hồng đâm ra hoảng quá. Chiều hôm đó chú Hai đến Ngân Hàng kêu Hồng phải bổ túc giấy chứng nhận có tài sản ở Việt Nam. Hồng dạ cho qua chuyện rồi mong sao cho đến giờ về. Đến lúc tan sở Hồng liền chạy theo chú Hai, leo nhảy đại lên xe của chú và nói nàng muốn chú chở nàng đi đến một quán cà phê vắng người, nàng có chuyện muốn bàn với chú.

Đến quán cà phê nàng ngồi sát bên chú Hai, cầm bàn tay già nhăn nheo của chú lên mà năn nỉ, ánh mắt nàng long lanh, giọng như muốn khóc, nàng năn nỉ ỉ ôi nói 6 câu vọng cổ đại để là xin chú hãy thương nàng, làm ơn giúp nàng ký giấy chứng nhận nàng có tài sản ở Việt Nam, để nàng được đi du học, trước là mở mang kiến thức, sau là khi về nàng sẽ hết lòng phục vụ đất nước, ơn của chú nàng mãi mãi khắc ghi và chẳng bao giờ quên ơn của chú (nói láo thôi, có điều kiện đi được thì dông luôn, ở đó mà quay về phục vụ với không phục vụ).

Quả thật những kinh nghiệm lâu năm trong quân ngũ làm cho chú Hai trở thành một con người vô cùng thực tế. Chú đã đưa ra điều kiện trao đổi bánh ít đi thì bánh quy lại. Nếu Hồng chịu làm nhân tình của chú, thì ông sẽ giúp nàng, hơn nữa ông quen biết rất nhiều, nếu có lời gởi gấm của ông thì chắc ăn hơn, hồ sơ của nàng sẽ được giải quyết mau lẹ. Hồng nhìn chú Hai mà chán ngán quá, thật đúng là câu nói mà mọi người trong sở thường hay nói: nếu đi thi về cuộc thi tuyển lựa người xấu, thì có lẽ chú Hai là người được giải nhất. Da chú thì nhăn nheo từng lớp, có lẽ chú nên di căng da mặt thì tốt hơn, 2 con mắt ti hí, đầu thì sói không có tóc, còn hai hàm răng của chú nữa, lúc chú nói chuyện cứ lập bập lại với nhau như người nói ngọng. Làm thế nào bây giờ"

Hồng nhanh trí suy nghĩ, dịp may không đến 2 lần, vả lại cái gì cũng phải có cái giá của nó chứ, ngày xưa nàng Kiều phải bán mình chuộc cha, còn Hồng phải bán thân đi tìm Tự Do, tìm cơ hội lo cho gia đình, tính ra nàng còn may mắn hơn Thúy Kiều trăm ngàn lần.  Chú Hai cán bộ đen đủi đáng ghê tởm thiệt, nhưng còn bọn hải tặc Thái Lan ngoài biển đông thì sao. Vậy mà biết bao người cũng đã phải liều thân, liều mạng xuống thuyền vượt biển. Thôi thì: cũng liều nhắm mắt đưa chân, để xem con tạo xoay vần đến đâu. Hồng liều gật đầu ưng thuận.

Thế là mọi việc tiến hành y như mong muốn của Hồng. Gần ngày đi, chú Hai càng đòi gặp nàng nhiều hơn. Chú nói chú đã ghiền Hồng rồi chú kêu Hồng sau khi về nước chú sẽ mua cho Hồng một căn nhà, bảo bọc cuộc sống của nàng, vì chú thương nàng nhiều quá, nếu nàng chịu làm vợ hai của chú, nàng muốn gì chú cũng ưng thuận.

Hồng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, chứ thâm tâm nàng có thương yêu gì chú đâu. Mấy đêm liền  chú đòi Hồng đủ thứ. Sau mỗi lần trả nợ quỉ thần, Hồng đã ứ nước mắt,  khi nhìn chú Hai  nằm há hốc miệng ra mà ngủ, còn ngáy ồ nữa chứ, Hồng nhìn mà càng thêm ghê tởm. Vậy mà ở ngân hàng, ngày ngày chú thao thao bất tuyệt giảng đủ thứ đạo đức.  Toàn bọn đạo đức giả.  Rồi nàng cũng ghê tởm cho bản thân của mình, không thương, không yêu mà cũng đã đớt đú đởn, làm như tình nghĩa mặn mà lắm. Bây giờ nàng cảm giác được phiêu linh của người xưa, 2 gia đình đính ước với nhau, cả hai không hề biết mặt, không hề yêu thương, đôi khi cũng sống đến già đó thay. Thì ra một người phụ nữ, dù không yêu thích người đàn ông của mình, cũng vẫn có thể chung sống được. Chính là sự chịu đựng, sự hy sinh. Thế mới biết con người ghê gớm thật, để đạt được ý đồ của mình, con người có thể làm đủ mọi chuyện. Thôi thì cũng xong, chỉ còn ít ngày nữa, cố gằng trả nợ đời cho rồi. Hồng tự nhủ với lòng như vậy...

Qua đến Mỹ còn thê thảm hơn Hồng tưởng nữa kìa, sinh viên đi du học phần đông là con cán bộ, ai cũng có tiền người nhà gửi hàng tháng qua để ăn học, còn Hồng làm gì mà có ai gửi qua, nhà không đủ ăn nữa, tiền đâu là gửi cho nàng. Sau giờ học nàng xin vào 1 tiệm bán Hambuger, 10 năm về trước, mỗi tuần nàng chỉ lãnh được có $1.25 thôi, nhưng cũng tạm đủ, còn hơn là không, khi đi học Hồng bao giờ cũng nhịn đói, chờ đến lúc vô chỗ làm ăn bánh Hambuger bự tổ chảng no cả ngày, chị chủ người Việt cũng dễ thương, chị nói muốn ăn gì thì cứ tự nhiên, gần đến giờ về Hồng ăn thêm 1 cái nữa, trước khi về còn đem theo bịch khoai tây chiên để sáng mai ăn sáng trước khi đi học. Nhờ vậy Hồng đở phải lo về miếng ăn mỗi ngày...

Cả năm trôi qua thật nhanh, gần đến ngày trở lại quê nhà rồi, Hồng không biết làm cách nào để được ở lại Mỹ, nhiều lúc Hồng tự nghĩ hay là đứng trước chợ, treo cái bảng trước ngực kèm với lời rao: "Tìm người bảo lãnh để được ở lại, hứa sẽ làm vợ hiền, chung thủy suốt đời".

Hồng lo quá, chỉ biết cầu trời Phật mà thôi. Có lẽ lời cầu nguyện của Hồng đã thấu đến mây xanh nên bỗng dưng chiều hôm đó, sau khi tan học Hồng cùng con bạn tên Lan sánh đôi ra về. Lan chợt nói bữa nay Sinh Nhật của nó, anh nó sẽ đến rước nó đi ăn, và nó rủ Hồng đi theo cho vui. Hồng nhận lời, tối đó Hồng ăn thật no, ăn tự nhiên không hề mắc cỡ, bù lại những ngày ăn Hambuger ngán lên tận óc.

Anh của Lan tên Hưng, người thì hơi thấp, mắt đeo cặp kiếng rất đạo mạo, anh rất ít cười chỉ ngồi nhìn Hồng ăn mà không nói gì cả. Cảm thấy Hưng có cảm tình với nàng, một ý đồ vừa lóe lên trong óc nàng. Bởi thế sau khi chia tay ra về, nàng lại nũng nịu ngỏ ý muốn gặp Hưng ngày hôm sau (cái nghề nũng nịu, nhỏng nhẽo là nàng đã giỏi lắm, ai qua được nàng.)

Ngày hôm sau khi đi ăn, Hồng dùng những cử chỉ quyến rũ, những lời nói nhẹ nhàng (nói đúng hơn nàng đang dùng Mỹ Nhân Kế để chài Hưng), Hồng năn nỉ nói hết sự tình cho Hưng nghe, ngỏ ý muốn Hưng giúp nàng được ở lại đất Mỹ này. Hưng cũng thẳng thắn không kém, điều kiện Hưng đòi là nàng phải làm vợ chàng.

Nhìn Hưng, Hồng lập tức nhớ tới hình ảnh chú Hai lãnh đạo ngân hàng ngày nào. Làm một bài tính thiệt nhanh, ở đời có cái gì free bao giờ cái gì cũng có cái giá của nó. Thôi thì chẳng thà lấy đại 1 chàng Việt Kiều Mỹ cho xong, còn hơn là quay về Việt Nam nhìn chú Hai há mồm ngáy ò ò. Không chừng còn phải qua tay mấy thằng Đài Loan, Hàn Quốc nữa... Dựa vào chú Hai, kéo dài được bao lâu, cuộc sống cũng chẳng có tương lai...

Một lần Hồng đã bán thân cho chú Hai để được qua Mỹ, bây giờ bán thân lần nữa để được ở lại Mỹ có sao đâu, chỉ sợ không có người mua thôi. Nhìn Hưng kìa... Còn đòi gì hơn nữa.

Và rồi mọi chuyện suông sẻ. Hồng đã có thể ở lại Mỹ, làm ra tiền gửi về nuôi mẹ, giúp em. Vậy mà thư nhà thì không ngừng kèn cựa, đòi hỏi. Hồng thấy buồn quá, cả gia đình nàng chỉ nghĩ đơn thuần là Hồng đi du học rồi kết hôn với người có quốc tịch Mỹ nên được ở lại. Chứ đâu có ai biết để có được ngày hôm nay, được sống trên đất nước tự do, Hồng đã phải ngã giá bán thân đến 2 lần. May mà lần bán thân thứ hai ở đất Mỹ Hồng gặp người tử tế.

Chắc cũng có lẽ là duyên nợ, lúc đầu nàng lấy Hưng chỉ vì muốn ở lại đất Mỹ, nhưng ở lâu dần, nước chảy đá mòn, dần dần tình cảm nảy sinh. Kết quả là bây giờ là nàng rất hạnh phúc bên chồng cùng với 2 đứa con.

Đang miên man với những ký ức của dĩ vãng, Hồng bỗng giựt mình khi nghe tiếng con khóc./.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,277,288
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến