Hôm nay,  

Những Mẩu Chuyện Của "Thế Hệ Ba Rọi"

10/03/200700:00:00(Xem: 173955)

NHỮNG MẨU CHUYỆN CỦA "THẾ HỆ BA RỌI"

Người viết: Nguyên Phương

Bài số 1215-1826-533vb7100307

*

Tác giả Nguyên Phương đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau đây là bài viết mới của bà. “Ba rọi” là tiếng chỉ miếng thịt heo nửa nạc nửa mỡ.

*

Thế là mẹ tôi sang Mỹ đã được ba năm, Mẹ quen dần với những tiếng nói ngọng ngịu của các cháu.

Sau giờ học trước khi đi ngủ, các cháu thường quấn quýt quanh bà, ôm bà, sờ lên khỏang thịt mềm mềm nơi cánh tay bà.

Tôi thường bắt các con phải nói chuyện với bà bằng tiếng Việt. Những ngày đầu rất khó khăn cho các cháu.

Một ngày trong bữa cơm tối mẹ tôi cười cười:

- Con này hôm nay cu Tý nói với mẹ "bà ơi cháu muốn uống bẩy lên", mẹ bảo chờ con về mẹ hỏi xem.

Tôi phì cười, vì bắt các cháu nói tiếng Việt nên không hiểu ai đã dịch cho cháu 7up là 7 lên.

Mấy chị em nặn óc ra để dịch cho được những danh từ từ tiếng Mỹ sang tiếng Việt.

- Bà ơi mẹ bảo bà mặc giầy đi rồi đi chơi

- Bà ơi cởi chuối cho cháu

- Bà ơi mẹ muốn bà

. . .

Đang ngồi trong phòng với những mớ hóa đơn phải thanh tóan cho tháng này, nghe bé Ly gọi thất thanh:

- Mẹ ơi

Tôi vội chạy ra bếp, Ly kéo tay tôi xềnh xệch:

- Mẹ ơi bà muốn my lip.

- Cháu làm sao vậy con"

Thì ra hai bà cháu đang bất đồng ngôn ngữ. Bà thấy cháu đứng gần chỗ để đũa bà nhờ:

- Bé Ly lấy cho bài cái môi (bà nói tiếng Bắc, tiếng Nam là cái giá).

Tôi phải cầm cái môi giơ lên giải thích cho con

- Bà muốn con lấy cái này cho bà đó.

Cô bé ngớ mặt ra không hiểu .

Một lần tôi đưa 4 bà cháu đi shopping, tôi dặn hai cô con gái:

- Đứng chờ mẹ ở chỗ salon Mẹ đưa bà đi xem quần áo một chút, 30 phút  mẹ  quay lại.

- Vâng.

Đến khi tôi quay lại không thấy hai cháu đâu cả, chờ thêm 15 phút vân không thấy bóng dáng cháu, tôi bắt đầu sốt ruột đi tới đi lui.

- Bà đứng đây chờ, con đi tìm xem các cháu đâu.

Tôi đi vòng ra ngoài tiệm tìm thì thấy hai cháu đang chờ tôi ở ngòai hành lang

- Sao mẹ dặn con chờ mẹ ở chỗ salon mà sao con ra đây ngồi"

- Thì đây ở trước cửa một beauty salon mà mẹ.

Tôi chợt hiểu, khi tôi nói salon là chỗ bán bàn ghế nhưng các cháu lại hiểu khác.

Mùa xuân đến, những nụ hoa vừa hé, cây đâm chồi nẩy lộc, mẹ tôi vui lắm với những đọt lá non của đám rau của mẹ, mẹ chăm sóc những cây húng quế, mẹ nâng niu cây bạc hà, những cây ớt chỉ thiên nhỏ xíu mẹ tôi chỉ để trong chậu và để trong nhà chăm chút từng tí như những cây cảnh của mẹ.

Một lần mẹ đi Washington state thăm các cháu nội, trươc khi đi bà có dặn bé Ly tưới cây cho bà  khi mẹ tôi trở về thì cây ớt quí của mẹ đã... héo sầu và gần chết

- Sao cháu ở nhà không chăm sóc cây cho bà

-  Có chứ ạ, mỗi ngày Ly mỗi tưới và hôm nọ Ly thấy có nhiều trái mẹ đã hái  vài trái nhưng rồi không hiểu sao nó lại gần chết,

- Cháu tưới thế nào 

- Cháu đổ nước vào

- Hèn gì nó không chết, bà phải phun nước cho nó chứ không phải đổ nước vào  và chắc mẹ cháu hái trái không dùng kéo cắt mà bẻ nó nên cây nó đau và chết.

Tôi không hiểu có phải vì mẹ tôi quá nhẹ nhàng với cái cây nên nó đã thành "cây hư tại bà" không.

. . .

Tôi vừa về đến nhà, thấy mẹ tôi với vẻ băn khoăn ra hỏi:

- Sao hôm nay hai cháu không đi học vậy con

- Dạ hai cháu nghỉ một tuần trước khi vào mùa xuân

- ừ, mẹ có hỏi thì các cháu nói cái gì mà "xuân vỡ" mẹ không hiểu.

. . .

Một lần mẹ tôi ra sân rồi quên nên khóa cửa vào nhà lại, mẹ bị nhốt ở ngòai garage, Hai cháu đi học về Ly vội lấy chìa khóa mở cửa cho ba bà cháu vào nhà  bé Ly cởi đôi găng tay ra đưa cho bà

- Bà mặc bao tay vào đi

Bé Tú chạy vào lấy ra gói bánh

- Bà đói không bà ăn bánh nhé

Bà rơi nước mắt ôm hai cháu vào lòng.

. . .

Hôm nay chủ nhật bé Tú thấy tôi hơi rảnh cháu lại ngồi cạnh thỏ thẻ.

- Mẹ ơi, Tý không chịu đáng răng mai mốt răng thành đen giống răng bà phải không mẹ"

- Không phải đâu con, Tý không đánh răng thì Tý sẽ bị sâu răng, sẽ bị đau răng không phải như răng bà,

Tôi ôm bé Tú vào lòng giảng cho con nghe

- Thời của bà, ai cũng phải nhuộm răng đen.

- Nhuộm, giồng như nguời ta nhuộm tóc hả mẹ"

Đôi mắt bé Tú mở to, tròn xoe trông rất là đáng yêu.

- Đúng vậy con ạ. Lúc đó chưa có thuốc đánh răng nên người ta nhuộm răng đen và ăn trầu cho chắc răng.

- Ăn trầu là ăn cái lá gì rồi nhổ ra nó đỏ đỏ giống như bà nội ăn hồi đó phải không mẹ. Sao bây giờ bà nội hết ăn rồi hả mẹ"

       - Vì các cô chú đã muốn bà cạo răng trắng nên bà sợ ăn trầu làm bẩn răng, cô chú đã mua sewing gum cho bà ăn thay thế.

Be Tú hay để ý và luôn hỏi tôi những gì cháu thấy lạ.

. . .

Bé Ly cầm tờ giấy trắng chạy lại tôi

- Mẹ ơi chỉ con làm family tree nhé mẹ

Sau khi kể tên ông bà nội ngọai của cháu, đến anh chị em họ, cháu bắt đầu mỏi tay, cháu hẹn đến hôm sau làm nốt bên phía bố cháu.

- Sao họ mẹ nhiếu người thế, tụi bạn con không nhiều như vậy đâu, mới bên mẹ mà cousins của con đã 15 người rồi, còn bên bố ngày mai nữa làm sao con nhớ hết.

- Thế hệ của bà trung bình là có 6 người con, có người có tới 15 người con, trước khi đi ngủ họ phải đếm xem có đủ các con lên giường chưa

- !!!!!!!

Trong bữa ăn, bé Tú chợt nhớ đến cô bạn Việt Nam cùng lớp mà cháu mới quen:

- Mẹ ơi, Mai (bạn cháu tên là Mỹ) hỏi con có biết ăn trái saw rim ... mùi ghê lắm không

- Mẹ không biết con nói trái gì

- Con không nhớ rõ tên gì nghe như saw rim

- Á trái sầu riêng, mẹ không biết ăn đâu, nên mẹ chưa bao giờ mua cho con ăn cả. thế bạn con có biết ăn không/

- Mai cũng không biết ăn

- Trái này có một mùi khó ngửi lúc ban đầu, nhưng nếu con cứ tập ăn, thì về sau sẽ không còn thấy mùi đó khó ngửi nữa, và khi con đã biết ăn rồi thì con sẽ trở thành ghiền, ngày mẹ còn ở Việt Nam mẹ có biết một cô trong sở mẹ, khi Việt Cộng vào rồi cô hết tiền, cô đã bán đi một chiếc áo dài để mua một trái sầu riêng về cho cả nhà ăn.

*

- Mẹ ơi Me ở miền nam hay miền bắc của nước Việt Nam

- Mẹ ra đời ở miền Bắc nhưng lớn lên ở miền Nam

- Và già ở bên Mỹ hả mẹ

Tôi cười và gật đầu

- Khi nào mẹ về thăm Việt Nam con có muốn đi với mẹ không" 

- Con muốn lắm, nhưng con không nói rành tiếng Việt những cousins của con có hiểu con không"

- Giữa tình gia đình, huyết thống sẽ có sự cảm thông, con cứ về, mẹ sẽ chỉ cho con nơi mẹ sinh ra và lớn lên, ngôi trường trung học thân yêu cho 7 năm cắp sách đến trường của mẹ, ngôi trường đại học của một thời mơ mộng của mẹ, mẹ sẽ đưa con đi trên những con đường me lá rụng, trên những nơi bố mẹ đã từng đi qua trong những ngày tháng yêu nhau, mẹ sẽ tìm lại cho mẹ những kỷ niệm ngày xưa và mẹ sẽ chỉ cho con một nơi gọi là quê hương của mẹ,là nguồn gốc của con.

Trong một khỏanh khắc tôi đã nói như trong cơn mê, không còn chú ý đến sự ngơ ngác của con, tôi đã nói trong một sự dạt dào tưởng nhớ về quê hương, về một nơi, một thuở mà mình không sao quên.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,176,383
Tác giả sinh năm1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Sau đây là bài viết thứ bẩy của Bà.
Tác giả sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu, an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2008 và đã góp nhiều bài kể lại những sinh hoạt sống động. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2007 và rất có lòng với bạn hữu và giải thưởng Việt Báo. Cô hiện là cư dân San Francisco, làm việc tại thư viện của một trường trung Học.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2000, từng nhận giải bán kết và giải Việt Bút, hiện là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Bài viết mới nhất của ông kể về trường hợp một nữ tu trẻ gốc Việt phục vụ người nghèo trong vùng bão dữ ở Philippinnes hiện đang trong tình trạng thất tung, chưa biết sống chết ra sao.
Tác giả tên thật Nguyễn văn Hoa, sinh năm 1947 tại Quảng Bình, Việt Nam. Tốt nghiệp kỹ sư điện, học cao học và soạn luận án tiến sĩ kỹ sư (1970-75). Từ 1970 đến 1975 dạy đại học kỹ thuật tại Sài gòn. Năm 1975 định cư tại Hoa Kỳ, làm việc cho công ty tiện ích ở North Dakota cho đến năm 2012 thì về hưu.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện tình nhẹ nhàng, kèm theo lời đề tặng đặc biệt:
Nguyễn Cao Thăng là tên thật của tác giả, 52 tuổi, dân gốc Kinh 5 Rạch Giá, một cựu thuyền nhân, hiện là kỹ sư cơ khí của hãng máy bay Beechcraft tại Wichita, Kansas. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên ông là “Một Vòng 5,000 Miles” ký bút hiệu Thăng Nguyễn. Tiếp theo là bài “Đưa Cha Mẹ Già Qua Mỹ”. Sau đây là bài viết thứ hai.
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University miền Nam California hồi tháng 5, 2012 khi tròn 62 tuổi, đang volunteer tại một trường học ở Marysville trong khi chờ đi dạy.
Tác giả sinh năm 1956. Qua Mỹ tháng 10 năm 1994 cùng với gia đình theo diện HO.; Hiện sống tại thành phố Tacoma, tiểu bang Washington, làm việc cho một công ty thuộc ngành lâm nghiệp tại tiểu bang Washington, tham dự Viết về nước Mỹ từ đầu 2013. Sau đây là bài viết thứ sáu của cô.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Bài mới là một du ký vui.
Nhạc sĩ Cung Tiến