Hôm nay,  

Thư Viết Từ Nhà Trọ

27/07/200700:00:00(Xem: 143767)
  • Tác giả :

Tác giả: XYZ
Bài số 2052-1915-619vb6270707

Tác giả XYZ tên thật Phạm Đình Ninh đã viết "Anh đã mừng đưa em sang đây" và "Giao thừa xa xứ nhớ Má". Những bài viết đầy  lạc quan về tình gia đình của ông rất được quí mến. Sau đây là lá thư của “xấp nhỏ” gửi ba má mà ông chuyển tới từ mùa lễ Mẹ mấy tháng trước.

Nhà trọ, Ngày Của Mẹ
- 13/  /2007.

Kính thưa Má,

Nhân Ngày Của Mẹ, con viết thư cho Má đây nè!

Đọc thư con Má đừng cười nghen vì chữ Việt tiếng Việt của con có được bao nhiêu đâu.

Thưa Má,

Vậy là Ba Má với hai con qua đây được mười-ba năm rồi há! Giờ nghĩ lại, con thấy ngày tháng sao qua nhanh quá.

Hồi mới qua, con mới có bảy tuổi, tháng sau là Ba lo đưa con đến trường xin học liền. Nhà mình lại gần chùa nữa nên con được đi học tiếng Việt, nhờ vậy mà con biết nói và viết đọc được tiếng Việt đến giờ.

Còn nhỏ Cali thì hồi đó mới có 2 tuổi. Con nhớ Má đã phải bận rộn với nó nhiều. Má còn phải đút cơm cho nó ; khó lắm mới đút được một muổng vì nó cứ chạy vòng vòng luôn hà. Ba thì lo đi học tiếng Mỹ, nên Má lại còn bận rộn nhiều việc khác trong nhà nữa.

Sau, Má đi học nail. Hồi đó con chỉ biết ăn rồi chơi rồi chọc nhỏ Cali thôi hà, có biết giúp gì cho Má đâu.

Con thấy Má học thiệt là khổ sở vì phải học bằng tiếng Mỹ. Ba phải cùng học với Má cho Má khỏi nản. Trường dạy nghề thì xa mà Má phải đi học bằng xe đạp. Có bữa trời mưa, từ trường về đến nhà thì áo quần Má ướt hết, con nghĩ là Má lạnh lắm.

Khi Má về đến nhà thì Ba lại đạp xe đi học tiếng Mỹ; má lại lo làm tiếp việc nhà. Con nhớ kết lại nút áo nút quần cho hai đứa con. Má xếp áo quần mới sấy. Má lại nấu thức ăn vì hai đứa con chỉ ăn được mấy món Má nấu thôi. Hai đứa con thích nhứt là món đậu nành kho với thịt heo nạc hay chiên ăn với xi dầu thôi. Thịt cá thì tụi con chê, hỏng thèm ngó tới.

Đến giờ tuy hai con đã biết ăn đủ món, nhưng không có món nào "qua mặt" nổi món đậu nành kho với với thịt heo nạc hay chiên của Má đó. Và tuần nào Ba cũng đem lên nhà trọ cho con mấy món ăn mà con thích nhứt do chính tay Má nấu.

Bây giờ con đã biết nhớ nhà, nhớ Ba Má và nhớ nhỏ Cali nữa. Con cũng đã biết cảm động khi biết rằng Ba Má lúc nào cũng lo lắng cho con khi con ở
nhà trọ để học hay đi chơi xa đâu đó.

Có lần thấy Má khổ quá, con nói Má nghỉ làm đi để con ráng học, ra trường con sẽ đi làm giúp đỡ gia đình và nuôi Ba Má. Ba Má cười cười rồi nói chưa cần con lo cho nhà mình bây giờ đâu. Chỉ cần con chăm học, lo học rồi chỉ lại cho Cali. Qua bên này chương trình học của Mỹ thì Ba Má đâu có thể chỉ vẽ cho con được.

Con nhớ nhứt là ở lứa tuổi teenage, hai đứa con có nhiều thay đổi bất ngờ --ngang ngang chướng chướng làm sao đó-- khiến cho Ba Má phải bực mình, có lúc phải la mắng hai con. Hai con muốn nói rõ để Ba Mà hiểu nhưng hai con đâu có nhiều tiếng Việt để nói đâu. Mà nói tiếng Mỹ thì Ba Má đâu có hiểu được.

Hai con cũng còn nhớ nữa những lời Ba Má đã nói với hai con. Ba Má nói là lo cho hai con cái ăn cái mặc và nhắc nhở hai con học hành. Khi học lên cao rồi thì hai con phải tự lo lấy cho mình, Ba Má đâu có sống đời để mà lo mà nhắc hai con hoài được.

- Nước Mỹ này có nhiều cơ hội và điều kiện cho mình "nên người" cũng như cho mình "hư người" nữa đó, tuỳ hai con muốn sao thì muốn. Sau này đừng có đổ thừa Ba Má nghen!

Ôi! Lời dạy của Ba Má nói hai con nghe thấy có lý quá!
 
Thưa Má ,

Con còn muốn viết thêm nữa, nhưng con không thể viết được vì tiếng Việt của con ít quá.

Hai con hứa là luôn luôn nghe lời dạy bảo của Ba Má.

Nhân Ngày Của Mẹ, kính chúc Má và Ba nữa được nhiều sức khỏe và vui vẻ với hai con.

Hai con của Ba Má,

Ruby - Cali

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,689,963
Tác giả cho biết cô qua Mỹ từ năm 1993, hiện là Electronic Technician của Honeywell Minnesota, đã góp một số bài viết về nước Mỹ đặc biệt
Con bé Misa nằm thẳng đơ trên chiếc giường với chiếc ra trắng đắp ngang tới cổ, cánh tay xương xẩu lòi ra ngoài với cây kim gắn liền vào làn da mỏng manh
Ngày 20-8-2008 từ 6 giờ khách du lịch tâp trung trước cửa tiệm bán bánh mỳ và chè Cali Akery. Số hành khách hơn 60 người lớn, cả nam và nữ
Mấy trái măng cụt màu tím sậm nhỏ xíu xiu nằm trong những cái túi lưới màu vàng bày trên quầy đập vào mắt Tú.  Măng cụt tươi ở Mỹ" Ở đâu ra
Chú em vợ tôi là người gặp toàn may mắn. Lúc còn nhỏ học tà tà, thi đâu đâu đấy. Lớn lên bị động viên, chú tà tà vào binh chủng không quân ngành cơ khí.
Chắc là chị ngạc nhiên lắm khi nhận được bức thư này phải không" vì chị em mình chat online nhiều quá và nói chuyện phone hàng giờ mỗi khi lên internet vậy mà em lại đi viết thư cho chị chỉ cần nói trên phone là xong
Ngoài trời mưa tầm mưa tã nhưng các cây thông cao vút có đến cả trăm tuổi chung quanh khu apartment nằm trên đường Burnside vẫn đứng thẳng tắp ngạo nghễ coi thường mưa gió.
Tôi qua Mỹ được bốn năm bảy tháng. Một quãng thời gian cũng khá dài để cuộc sống ổn định. Cứ nhớ lại lúc còn sống ở Việt Nam. Đi hay ở lại" Câu hỏi cứ vờn trong đầu hai vợ chồng.
Tôi muốn cống hiến bài viết này cho các anh chị thế hệ trẻ Việt Nam. Sinh ra và lớn lên trong một đất nước thật sự Độc lập, Tư do, Dân chủ, như người thanh niên da đen, Barack Obama
Nếu quý vị là một cư dân (a resident) hay là người ngoại quốc không cư trú thường xuyên ở Hoa Kỳ (a nonresident alien),
Nhạc sĩ Cung Tiến