Hôm nay,  

Tôi Vào Đảng

31/08/200700:00:00(Xem: 116011)

Bài số 2079-1942-646vb6310807

Theo bài viết, tác giả là một y sĩ đang làm nội trú tại các bệnh viện Mỹ. Cô là cư dân vùng Nam California, và đây là chuyện cô vào đảng. Xin yên tâm, đảng đây là đảng trên đất Mỹ.

- Trang, are you American citizen yet" (Trang có quốc tịch Mỹ chưa")

- No, but why do you ask, sir" (Không, nhưng sao vậy ông")

- Đây là một trong những lý do tại sao trò cần vô quốc tịch đó Trang. Nếu cô là công dân Mỹ, cô sẽ được ưu tiên trong danh sách được ghép gan hay ghép thận...

Ông bác sĩ Reynolds, người thầy giáo già dạy chúng tôimôn Tiêu Hóa và Gan Mật đã khuyên tôi như thế trong khi tôi trình lên ông những bệnh nhân nhập viện trong ngày trực (On Call) hôm qua, trong đó có một bệnh nhân chờ ghép gan đã lâu, nay mới tìm được một người vừa qua đời cho gan.

Ông Reynolds nói thêm:

- Trừ khi trò giàu có và nổi tiếng như J.R. thì Okay, chẳng cần vào quốc tịch.

J.R. Ewing là một diễn viên nổi tiếng của show Dallas, một show truyền hình nhiều tập ăn khách nhất trong những thập niên 80 và 90. J.R. được thay gan ngay chẳng phải chờ đợi sau khi được chẩn đoán gan bị xơ hóa do uống rượu như hũ chìm.

- Sure, I will apply for American citizenship when I have time, tôi vui vẻ trả lời ông, chắc mà, tôi sẽ nộp đơn khi nào rảnh.

Trả lời cho xong chứ ai đã từng làm nội trú tại các nhà thương ở Mỹ đều biết cả, chả lúc nào có thời giờ rảnh. Ngoài ra, tôi còn có một lý do thầm kín hơn, tôi chưa muốn vào công dân Mỹ vì phải từ bỏ quốc tịch Việt Nam trong khi tôi còn yêu nước Việt quá đỗi. Lần lửa mãi cho đến khi anh Trung, ông xã của tôi bảo:

- Em vào quốc tịch đi. Như vậy mình đi du lịch, về Việt Nam cũng dễ dàng hơn mỗi lần xin visa.

- Quốc tịch Mỹ đi đâu cũng sợ lắm anh ơi. Lỡ mà chuyến bay có không tặc thì mình bị bắt đầu tiên.

Nói vậy thôi chứ, chồng bảo mà mình phải nghe thôi. Hôm ông xã chở tôi lên Los Angeles để tuyên thệ vào quốc tịch Mỹ, tôi thấy trong lòng hơi xao xuyến, vậy là từ nay tôi trở thành người Mỹ, sẽ trung thành với xứ sở này, quê hương Việt Nam ôi sao quá xa vời, chỉ còn trong lòng với nỗi tiếc thương.

Tưởng vào quốc tịch Mỹ là xong đâu, ông xã của tôi lại bảo:

-  Em nhớ đi bầu nhé, mình đã được hưởng quyền lợi của nước Mỹ thì mình phải có bổn phận thi hành quyền công dân.

Có lẽ tôi là một trong số ít phụ nữ Việt Nam sống trên đất Mỹ ở thế kỷ 21 mà còn nghe lời chồng răm rắp. Thế là tôi cũng ghi danh và đi bầu.

Hình như ngày bầu cử của Mỹ lúc nào cũng rơi vào ngày thứ Ba thì phải. 12 giờ trưa, nhân lúc nghỉ trưa, tôi vội lái xe đến phòng đầu phiếu thì thấy một trong những thiện nguyện viên là Bác sĩ Nhuận, cô giáo cũ của tôi hồi ở Việt Nam, tóc đã trắng xóa mà vẫn tham gia vào sinh hoạt chính trị của dòng chính, tôi mới cảm thấy sự thờ ơ trong bổn phận đối với quốc gia đã cưu mang mình. Họ của tôi bắt đầu bằng chữ N nên không thuộc vào danh sách cô Nhuận phụ trách mà người giúp tôi là một ông cụ Mỹ trắng, hình như còn già hơn bà thầy của tôi nữa:

- Which party do you belong to, ma'am" (Bà thuộc đảng nào vậy")

- Non Partisan, sir. (Không thuộc đảng phái nào hết ông ơi)

- Không được, bà phải chọn một đảng phái để bầu vì đây là một cuộc bỏ phiếu sơ bộ.

- Vậy ha, vậy cho tôi ghi danh vào đảng Dân Chủ.

Ông cụ người Mỹ đưa cho tôi cái số để bầu cho đảng Dân Chủ. Đứng trước máy vi tính để bỏ phiếu, tôi mới thấy không có ứng cử viên nào người Việt cả. Mình đi bầu để chọn gà nhà, bảo vệ quyền lợi cho người Mỹ gốc Việt mà sao chẳng có ai vậy nè, tôi nhớ nghe radio mỗi khi trên đường lái xe về nhà rõ ràng có nhiều người Việt ra ứng cử lắm mà. Thế là tôi bỏ ra lại chỗ quý vị thiện nguyện viên, hỏi bà giáo cũ của tôi:

- Cô ơi, cô thuộc đảng nào vậy, sao con chả thấy ứng cử viên gốc Việt nào trong đảng Dân Chủ hết.

- Đảng Cộng Hòa, đa số người Việt mình vô đảng này.

Thì ra là vậy, thái độ chính trị của tôi thua hẳn cô giáo cũ của mình, tôi thầm nghĩ.

- Vậy hả cô.

Trả lời cô Nhuận xong, tôi bèn xoay qua ông cụ Mỹ trắng giúp tôi hồi nãy:

- Ông ơi, cho tôi đổi sang đảng Cộng Hòa nhé.

- Cô đã bỏ phiếu chưa"

- Chưa ông à.

- Sao cô lại muốn đổi đảng khác"

- Tại những người tôi muốn bầu không thấy tên.

Ông cụ Mỹ trắng chắc bực mình tôi lắm, gây thêm rắc rối cho ông, phải hủy bỏ số phiếu cũ, đổi lại số phiếu khác cho tôi.

- Sorry nha ông, đây là lần đầu tiên tôi đi bầu mà.

Cầm số phiếu mới, tôi trở lại phòng bỏ phiếu. Chọn một số ứng cử viên gốc Việt Nam có nhiều hoạt động trong cộng đồng, bỏ phiếu xong, tôi rời phòng phiếu, lòng vui phơi phới vì được dán một cái sticker nho nhỏ trên ngực áo "I voted".

Thế đấy, tôi vào đảng và ra đảng chưa đầy năm phút. Chả bù ở Việt Nam, muốn vào đảng phải trải qua một quá trình phấn đấu lâu dài, ghê gớm và ác liệt để lập toàn thành tích quái đản.

Những ngày gần đây, các ứng cử viên tổng thống Mỹ đang vận động ráo riết. Kỳ bầu cử này khá sôi nổi vì lần đầu tiên có ứng cử viên tổng thống là phụ nữ, bà Hillary Clinton. Có lẽ kỳ này tôi sẽ bỏ đảng Cộng Hòa, nhảy sang đảng Dân Chủ để còn bỏ phiếu cho bà để lỡ bà Hillary thắng cử, trở thành nữ tổng thống đầu tiên của Mỹ thì tôi sẽ khoe rằng tôi đã góp phần vào việc làm nên lịch sử này.

Ý kiến bạn đọc
10/08/201818:07:31
Khách
tác giả nói < 1 trong số it nguời còn nghe lời chồng răm rắp ỡ thế kỹ 21 này > , nếu người chồng nói đúng , bất cứ người vợ hiểu biết nào cũng phãi nghe thôi ..... chuyện bình thường , còn như chồng tác giả nói sai trật lất hay nói tào lao ba xàm , bà có nghe răm rắp khộng
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,315,859
Trong chuyến viếng thăm tiểu bang Utah, tôi được gia đình con tôi đưa đi thăm hầu hết các thắng cảnh nơi đây. Thủ phủ của tiểu bang là Salt Lake City. Cái hồ nước mặn rộng mênh mông nằm trên vùng đất có cao độ hàng ngàn bộ cách mặt biển.Một kỳ công của Thượng Đế đã ưu đãi cho vùng đất cao nguyên này. Utah còn là Thánh địa
Chiều qua, em điện thọai hỏi chị ngày Father s Day năm nay gia đình chị dự định đi nghỉ ở đâu. Chị chưa kịp trả lời em thì đường dây bên kia có người gọi đến, chị xin lỗi tạm "hold" và khi nói chuyện lại với em thì máy đã cúp. Có lẽ em vội đi đâu, chờ lâu không được. Em có biết ai gọi chị hôm qua
Tôi có hai người bạn: Khang và Dũng. Tôi biết Khang vào một ngày mùa Hạ trong chương trình Chiều Vui Đại Học tại Sàigòn. Lúc đó Khang đang là sinh viên Luật khoa. Hiền hoà và ít nói, Khang thỉnh thoảng đến nhà tôi. Thường chúng tôi gặp nhau ở quán cóc. Cái thuở tuổi xanh còn nhiều ước vọng. Khang nói sau nầy nhất định
Vào dịp lễ giáng sinh, khoảng 5 giờ chiều trời đã tối, tôi và đứa cháu gái xếp hàng trong chợ bán thực phẩm chờ trả tiền. Chợ đông nghẹt, hai bà cháu tôi đứng cuối nên hơn nửa tiếng mới thanh toán xong. Cháu đẩy xe đi trước, tôi đi sau, bỗng có tiếng gọi: - Bác ơi, cho con hỏi một chút được không" Ngoảnh nhìn lại phía sau
Nước Mỹ nơi mang đến cho những người nhập cư một khái niệm "Tự Do" đầy nhân bản, cũng là nơi có quá nhiều thử thách trước nhu cầu "hội nhập", một yếu tố quyết định để xây dựng cuộc sống mới trên Xứ Cờ Hoa. Người Việt mình không nằm ngoài quy luật ấy. Tôi đã nghe ai đó nói... Nước Mỹ tựa như một lò luyện, nó có thể nấu chảy
Chiều nay, Đính vừa mở computer thì nhận được điện thư của Thăng, người em họ cho biết tin vắn tắt "Chú Tư bị ung thư gan thời kỳ thứ ba chắc khó qua khỏi, anh làm ơn nhắn cho chị Hoàng và anh Hân biết dùm em, số điện thoại của chú ấy là. ." Đính tự nhiên thấy một niềm bồi hồi lo âu xâm chiếm lấy tâm hồn anh vốn đang
Từ Little Saigon lâu nay vẫn có những chuyến xe bus đón khách đi "Tour Casino." Trước đây, xe đón tại khu chợ ABC và chợ Bến Thành, trên đường Bolsa. Nay thì hàng ngày ở ngã ba đường Bishop và Moran, thuộc thành phố Westminster. Xe này cũng rước các người đi Casino (đánh bạc) từ Los Angeles đa số là đồng bào người Việt
Chiều nay, Đính vừa mở computer thì nhận được điện thư của Thăng, người em họ cho biết tin vắn tắt "Chú Tư bị ung thư gan thời kỳ thứ ba chắc khó qua khỏi, anh làm ơn nhắn cho chị Hoàng và anh Hân biết dùm em, số điện thoại của chú ấy là. ." Đính tự nhiên thấy một niềm bồi hồi lo âu xâm chiếm lấy tâm hồn anh vốn đang
Cali đi dễ khó về Trai đi có vợ, gái về có con Khi phổ biến hai câu thơ trên, chắc người ta chỉ có ý rằng (") Cali là đất tốt để dừng chân, sinh sống, lập nghiệp. Không nơi nào trên đất Mỹ có khí hậu dễ chịu như ở Cali, rất thích hợp cho người lớn tuổi. Hơn thế nữa, Cali còn có những khu thương mại được mệnh danh là Saigon Nhỏ
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Nhạc sĩ Cung Tiến