Hôm nay,  

Nhân Ngày Lễ Mẹ , Viết Cho Má

11/05/200700:00:00(Xem: 29660)

Người viết: NGỌC ANH

Bài số 1261-1872-577vb6110507

*

Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á Âu, Do Thái... sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng giải thưởng danh dự năm 2002. Sau đây là bài mới viết của Ngọc Anh, dành cho mùa lễ Mẹ đang tới.

*

Mấy hôm nay nhận được tin buồn từ người bạn gái Gia Long: mẹ vừa mới mất .

Lòng nôn nôn cảm giác buồn, buồn tới muốn bịnh. Không muốn làm gì hết.

Email an ủi bạn, thì nhận được thư trả lời của bạn:

"Bạn hiền ơi, QH mất mẹ là mất tất cả rồi!

Mình nhớ Má của mình quá.

Mấy năm trước còn thấy Má nhanh nhẹn nấu nướng, trồng trọt sân trước vườn sau. Mảnh sân nhỏ tí teo của căn nhà town house lúc nào cũng xanh um màu lá cây. Phía sau, dàn khổ qua, chen lấn dàn su lá mướt như ngọc, lung linh che mát khoảnh sân nhỏ, dọc bờ tường còn mấy hàng chậu bonsai qua bàn tay chăm sóc của Má ra bông kết lá rất đẹp.

Cuối tuần qua chơi với má, mấy chị em xúm xít nhau hái su hái khổ qua, còn la hét sợ trùn sợ sâu cười rộn rã.

Năm nay, dàn su trống trơn. Mùa lạnh vừa qua làm những trái su già tắt luôn nguồn sống, những hột khổ qua không nẩy mầm nỗi cũng chết theo luôn.

Tuổi già của má quanh quẩn bên miếng đất nhỏ bé, bây giờ nâng niu mấy cây đu đủ đang đơm những trái nặng chịch trên đỉnh ngọn. Những cây bạc hà, rau thơm lúc nhúc chen lấn với bụi lá cẩm vừa trổ những bông tim tím dễ thương, để lâu lâu má nấu một nồi xôi lá cẩm màu tím thiệt đẹp cho đám con ăn. Dàn bông giấy màu đỏ chói chan má cũng chiết được cho mình một cây con, đang trổ bông tươi thắm ngòai sân .

Lúc nầy má hơi mệt mõi, không đủ sức khỏe để tưới bón rau cải cây trái nữa thì Má ngồi viết hồi ký.

Má viết hấp dẩn quá, mấy chị em lại xúm xít đọc, rồi đốc thúc:

" Má viết nữa ...viết nữa đi ...hay quá , chời , má viết hết xẫy ..."

Cả bầy con gái ồn ào quanh Má như Má đã thành ...nhà văn.

Má viết lại đoạn đời mình, từng khúc từng khúc ...nhớ chỗ nào viết chỗ đó. Má nói :

"Sao lúc nầy Má nhớ lung tung chiện, chắc Má sắp đi rồi".

Trời đất ơi, nghe mà trái tim thắt thỏm muốn ngừng đập. Sao mình cứ luôn tưởng rằng Má mình cứ sống hoài sống mãi với mấy chị em. Má làm sao chết được. Mình không thể tưỡng tượng nỗi một ngày nào đó ...Má không còn nữa.

Ai mà lột da sống đời, sống hoài không chết, nhưng Má mình thì khác.

Khác làm sao, ai mà biết .

Hôm nọ, mình nói với người bạn :

"Em không biết khi má em mất, em sống nổi không""

Bạn nói:

"Má có mất, em vẫn sống, cuộc đời vẫn trôi đi em à, rồi sẽ tới phiên mình".

Con người ta, sống là để hưỡng, để có vui, chịu buồn, sướng khổ để rồi sẽ bước qua ngưỡng cửa tử đó, một mình bạn. Biết vậy, nhưng sao mình vẫn không muốn chấp nhận.

Mẹ bạn mất.

Mình viết thơ khuyên giải bạn:

"Đừng khóc lóc quá, làm vướng víu Mẹ linh hồn ra đi không thanh  thản ".

Nhưng chừng nào tới phiên mình,  liệu có bình tĩnh hay không thì chưa biết. Chưa gì, mình đã hình dung cái cảnh mấy chị em tụ họp nhau không có Má,  buồn tới  nước mắt chảy ràn rụa.

Lạ chưa, chuyện chưa xảy ra mà..

Có những buổi chúa nhật đi Chùa có Má, có Dì Út, ở trong chánh điện, hàng trên cùng thường dành cho những gia đình có tang, ngồi nghe Thầy tụng kinh siêu độ. Mình ngồi ở hàng dưới, nhìn thẳng phía trước, nhìn thấy những vành khăn tang, những chiếc áo tang trắng cột dây sơ sịa, áo tang không có đường chỉ may, tang mà, mọi thứ đều như bất cập. Mình ngồi đó, lòng buồn muốn chết. Cứ tưởng tượng ngày nào đó, mấy chị em cũng sẽ ngồi ở hàng  trên cùng đó, trời ơi! lòng buồn muốn chết, không muốn đi Chùa ngày chúa nhật nữa.

Má đang viết hồi ký.

Mấy mẫu chuyện má viết lại cuộc đời má, từ ngày ông Ngoại mất. Má viết tay, chữ sửa lung tung. Mình đánh máy lại vô PC, sửa lỗi chính tả cho má. Đánh máy tới đâu, thấy cuộc đời của má hiển hiện tới đó. Ngày ông Ngoại mất, đàn con phân chia ra để học đời sống. Chỗ vui chỗ buồn, nhưng vui ít mà buồn thì chất chồng, buồn nhất là cha vừa mới mất lại phải sống xa mẹ, xa chị em ngay, cô độc biết bao nhiêu.

Não lòng biết bao nhiêu. Chắc vì vậy mà khi ba mất, má vẫn tiếp tục nuôi con, không đi bước nữa, cũng không phân chia con cái. Bao nhiêu đứa con má gom bấy nhiêu, nuôi đủ.

Dù chật vật, dù phải ra ngồi lề đường buôn bán.

Nhớ ơn má nhiều.

Khi ba chết, năm Mậu Thân đó mà, cái năm sao thê thảm, như ám cả cuộc đời, Má mình lúc đó còn trẻ quá. Một thân trơ trọi với bầy con.

Mình lục lại mấy tấm hình xưa, hồi 32 năm về trước, khi mới qua Mỹ, thấy tấm hình Má với mái tóc uốn quăn, bận chiếc áo dài bông, miệng  cười còn tươi rói. Nhớ ở chỗ má làm, có ông thợ máy người Mỹ, tối ngày cứ kiếm cớ quẩn quanh má, vậy mà má cứ tỉnh bơ như không thấy.

Bây giờ Má đã là một bà già lụm cụm, té hoài , tối ngủ không yên giấc. Một đời người, mới đó, mà như gần mất tăm.

Mình ở tuổi nầy, hơn năm bó, vẫn sống vui vẻ, yêu đời, xong trách nhiệm, thảnh thơi biết bao nhiêu.

Nhớ lại Má mình, suốt cuộc đời, hết nuôi bầy con, tới lo bầy cháu, không lúc nào ngơi nghỉ, không lúc nào Má thấy mình hềt trách nhiệm. Thấy Má cứ lo hết đứa nầy tới lo cho đứa khác, nhiều khi mình gắt gỏng:

"Má sao ôm đồm đủ thứ chuyện cho mệt trí chi vậy hỏng biết".

Thì Má nói:

"Nó là con, nó là cháu, bây biểu hỏng lo sao được""

"Con, thì tóc bạc hết rồi má ơi, cháu thì tụi nó còn sướng hơn đời cha mẹ mà".

Má chỉ cưởi, cũng không thay đổi mấy chuyện lo toan chút nào hết.

Bà chị rầy rà:

"Má già rồi, má không thay đổi đâu, chính mình mới phải thay đổi để đừng làm cho má buồn".

Biết vậy mà, nhưng vẫn ấm ức sao má không chịu sống vui vẻ thảnh thơi, mà chỉ lo rước phiền về con cháu làm chi.

Má mình như vậy đó.

Năm nay Má đã 84 tuổi . Mình mong Má say mê với việc viết Hồi ký, để sau nầy đám con cháu còn lại chút gì để nhớ tới Má, tới bà Ngoại, bà Nội, một người đàn bà can đảm, sống hết lòng suốt đời mình, vì chồng, vì con, vì cháu, không ngơi nghỉ.

Cầu mong má sống đời với con.

Không có chữ nghĩa nào lớn hơn để viết.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,390,505
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012,với nhiều bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ, trong số này có các bài "Coi Dọn Dẹp Xưởng Chế Tạo Hỏa Tiễn," và bàu "Nằm Trong Hộp Gỗ, Trông Lên." Tác giả hiện là cư dân SimiValley, Nam California, từng có nhiều bài viết và hình ảnh được phổ biến trên mạng internet, một số vừa thành sách “Xin Em Tấm Hình.”
Với một loạt truyện tự sự đặc biệt về đề tài đồng tính và sức mạnh gia đình, Lê Thị đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Tác giả, 35 tuổi, cho biết đã đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” hiện hoạt động trong ngành thiết kế thời trang tại New York và Chicago. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cho biết ông đến Mỹ đã 20 năm, nghề nghiệp: chủ tiệm Nail tại Culver City, California. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên: “Nghề Nail đâu Có... Bèo”, Tháng Tư 2012. “Tuấn, Chàng Trai Nước Việt” -tựa đề một tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Vỹ- được tác giả dùng cho bài viết mới nhất của ông, chuyện nhân vật tên Tuấn bắt đầu vào nghề Nail.
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, cư dân Sacramento, California, từng có một số văn thơ đã đăng trên báo chí vùng bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2011, với bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Bài mới của ông là một truyện ngắn “viết xong ngày thứ sáu 13”, theo lời ghi của tác giả.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Bài viết mới của ông là ba chuyện kể về việc làm từ đảo tị nạn tới đất Mỹ, đơn giản mà tử tế. Tựa đề chung đặt theo tinh thần bài viêt.
Tác giả tên thật Linda Hoa Nguyễn, sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali (hình bên). Thư kèm bài viết, bà cho biết “Tôi tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education tại Chapman University California hồi tháng 5, 2012 khi tôi vừa tròn… 62 tuổi.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện H.O. 9, hiện định cư tại Greenville, South Carolina, tham dự Viết Về nước Mỹ từ 2002. Tác phẩm đã xuất bản: Hành Trình Về Phương Đông. Sau đây là bài viết mới nhất của ông. Tựa đề được đặt lại theo nội dung bài viết.
Trước 30/4/1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng:  http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose, California từ năm 2003; và năm 2009 Cam Li bắt đầu góp cho Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010. Sau đây là bài viết mới của Cam Li cho Trung Thu 2012.
Tác giả là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù chính trị, định cư tại Mỹ theo diện H.O., đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, cư dân Riverside, đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông là một du ký về nhiều nước Âu Châu, với nơi hẹn chính là Paris.
Nhạc sĩ Cung Tiến