Hôm nay,  

Nhân Ngày Lễ Mẹ , Viết Cho Má

11/05/200700:00:00(Xem: 29671)

Người viết: NGỌC ANH

Bài số 1261-1872-577vb6110507

*

Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á Âu, Do Thái... sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng giải thưởng danh dự năm 2002. Sau đây là bài mới viết của Ngọc Anh, dành cho mùa lễ Mẹ đang tới.

*

Mấy hôm nay nhận được tin buồn từ người bạn gái Gia Long: mẹ vừa mới mất .

Lòng nôn nôn cảm giác buồn, buồn tới muốn bịnh. Không muốn làm gì hết.

Email an ủi bạn, thì nhận được thư trả lời của bạn:

"Bạn hiền ơi, QH mất mẹ là mất tất cả rồi!

Mình nhớ Má của mình quá.

Mấy năm trước còn thấy Má nhanh nhẹn nấu nướng, trồng trọt sân trước vườn sau. Mảnh sân nhỏ tí teo của căn nhà town house lúc nào cũng xanh um màu lá cây. Phía sau, dàn khổ qua, chen lấn dàn su lá mướt như ngọc, lung linh che mát khoảnh sân nhỏ, dọc bờ tường còn mấy hàng chậu bonsai qua bàn tay chăm sóc của Má ra bông kết lá rất đẹp.

Cuối tuần qua chơi với má, mấy chị em xúm xít nhau hái su hái khổ qua, còn la hét sợ trùn sợ sâu cười rộn rã.

Năm nay, dàn su trống trơn. Mùa lạnh vừa qua làm những trái su già tắt luôn nguồn sống, những hột khổ qua không nẩy mầm nỗi cũng chết theo luôn.

Tuổi già của má quanh quẩn bên miếng đất nhỏ bé, bây giờ nâng niu mấy cây đu đủ đang đơm những trái nặng chịch trên đỉnh ngọn. Những cây bạc hà, rau thơm lúc nhúc chen lấn với bụi lá cẩm vừa trổ những bông tim tím dễ thương, để lâu lâu má nấu một nồi xôi lá cẩm màu tím thiệt đẹp cho đám con ăn. Dàn bông giấy màu đỏ chói chan má cũng chiết được cho mình một cây con, đang trổ bông tươi thắm ngòai sân .

Lúc nầy má hơi mệt mõi, không đủ sức khỏe để tưới bón rau cải cây trái nữa thì Má ngồi viết hồi ký.

Má viết hấp dẩn quá, mấy chị em lại xúm xít đọc, rồi đốc thúc:

" Má viết nữa ...viết nữa đi ...hay quá , chời , má viết hết xẫy ..."

Cả bầy con gái ồn ào quanh Má như Má đã thành ...nhà văn.

Má viết lại đoạn đời mình, từng khúc từng khúc ...nhớ chỗ nào viết chỗ đó. Má nói :

"Sao lúc nầy Má nhớ lung tung chiện, chắc Má sắp đi rồi".

Trời đất ơi, nghe mà trái tim thắt thỏm muốn ngừng đập. Sao mình cứ luôn tưởng rằng Má mình cứ sống hoài sống mãi với mấy chị em. Má làm sao chết được. Mình không thể tưỡng tượng nỗi một ngày nào đó ...Má không còn nữa.

Ai mà lột da sống đời, sống hoài không chết, nhưng Má mình thì khác.

Khác làm sao, ai mà biết .

Hôm nọ, mình nói với người bạn :

"Em không biết khi má em mất, em sống nổi không""

Bạn nói:

"Má có mất, em vẫn sống, cuộc đời vẫn trôi đi em à, rồi sẽ tới phiên mình".

Con người ta, sống là để hưỡng, để có vui, chịu buồn, sướng khổ để rồi sẽ bước qua ngưỡng cửa tử đó, một mình bạn. Biết vậy, nhưng sao mình vẫn không muốn chấp nhận.

Mẹ bạn mất.

Mình viết thơ khuyên giải bạn:

"Đừng khóc lóc quá, làm vướng víu Mẹ linh hồn ra đi không thanh  thản ".

Nhưng chừng nào tới phiên mình,  liệu có bình tĩnh hay không thì chưa biết. Chưa gì, mình đã hình dung cái cảnh mấy chị em tụ họp nhau không có Má,  buồn tới  nước mắt chảy ràn rụa.

Lạ chưa, chuyện chưa xảy ra mà..

Có những buổi chúa nhật đi Chùa có Má, có Dì Út, ở trong chánh điện, hàng trên cùng thường dành cho những gia đình có tang, ngồi nghe Thầy tụng kinh siêu độ. Mình ngồi ở hàng dưới, nhìn thẳng phía trước, nhìn thấy những vành khăn tang, những chiếc áo tang trắng cột dây sơ sịa, áo tang không có đường chỉ may, tang mà, mọi thứ đều như bất cập. Mình ngồi đó, lòng buồn muốn chết. Cứ tưởng tượng ngày nào đó, mấy chị em cũng sẽ ngồi ở hàng  trên cùng đó, trời ơi! lòng buồn muốn chết, không muốn đi Chùa ngày chúa nhật nữa.

Má đang viết hồi ký.

Mấy mẫu chuyện má viết lại cuộc đời má, từ ngày ông Ngoại mất. Má viết tay, chữ sửa lung tung. Mình đánh máy lại vô PC, sửa lỗi chính tả cho má. Đánh máy tới đâu, thấy cuộc đời của má hiển hiện tới đó. Ngày ông Ngoại mất, đàn con phân chia ra để học đời sống. Chỗ vui chỗ buồn, nhưng vui ít mà buồn thì chất chồng, buồn nhất là cha vừa mới mất lại phải sống xa mẹ, xa chị em ngay, cô độc biết bao nhiêu.

Não lòng biết bao nhiêu. Chắc vì vậy mà khi ba mất, má vẫn tiếp tục nuôi con, không đi bước nữa, cũng không phân chia con cái. Bao nhiêu đứa con má gom bấy nhiêu, nuôi đủ.

Dù chật vật, dù phải ra ngồi lề đường buôn bán.

Nhớ ơn má nhiều.

Khi ba chết, năm Mậu Thân đó mà, cái năm sao thê thảm, như ám cả cuộc đời, Má mình lúc đó còn trẻ quá. Một thân trơ trọi với bầy con.

Mình lục lại mấy tấm hình xưa, hồi 32 năm về trước, khi mới qua Mỹ, thấy tấm hình Má với mái tóc uốn quăn, bận chiếc áo dài bông, miệng  cười còn tươi rói. Nhớ ở chỗ má làm, có ông thợ máy người Mỹ, tối ngày cứ kiếm cớ quẩn quanh má, vậy mà má cứ tỉnh bơ như không thấy.

Bây giờ Má đã là một bà già lụm cụm, té hoài , tối ngủ không yên giấc. Một đời người, mới đó, mà như gần mất tăm.

Mình ở tuổi nầy, hơn năm bó, vẫn sống vui vẻ, yêu đời, xong trách nhiệm, thảnh thơi biết bao nhiêu.

Nhớ lại Má mình, suốt cuộc đời, hết nuôi bầy con, tới lo bầy cháu, không lúc nào ngơi nghỉ, không lúc nào Má thấy mình hềt trách nhiệm. Thấy Má cứ lo hết đứa nầy tới lo cho đứa khác, nhiều khi mình gắt gỏng:

"Má sao ôm đồm đủ thứ chuyện cho mệt trí chi vậy hỏng biết".

Thì Má nói:

"Nó là con, nó là cháu, bây biểu hỏng lo sao được""

"Con, thì tóc bạc hết rồi má ơi, cháu thì tụi nó còn sướng hơn đời cha mẹ mà".

Má chỉ cưởi, cũng không thay đổi mấy chuyện lo toan chút nào hết.

Bà chị rầy rà:

"Má già rồi, má không thay đổi đâu, chính mình mới phải thay đổi để đừng làm cho má buồn".

Biết vậy mà, nhưng vẫn ấm ức sao má không chịu sống vui vẻ thảnh thơi, mà chỉ lo rước phiền về con cháu làm chi.

Má mình như vậy đó.

Năm nay Má đã 84 tuổi . Mình mong Má say mê với việc viết Hồi ký, để sau nầy đám con cháu còn lại chút gì để nhớ tới Má, tới bà Ngoại, bà Nội, một người đàn bà can đảm, sống hết lòng suốt đời mình, vì chồng, vì con, vì cháu, không ngơi nghỉ.

Cầu mong má sống đời với con.

Không có chữ nghĩa nào lớn hơn để viết.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,423,141
Vân Hải Nguyễn Xuân Hùng là Cựu Sĩ Quan Tiểu Đoàn 20 Chiến Tranh Chính Trị (Khoá 16 Thủ Đức)
Tên thật: Trịnh Thị Đông. Sanh quán: Bình Dương, Việt Nam. Nghề nghiệp: Giáo viên cấp 2, môn Anh Văn. Hiện cư ngụ tại thành phố Fort Smith, tiểu bang Arkansas, Hoa Kỳ.
Trần Nguyên Đán là bút hiệu của Mục sư Lữ Thành Kiến, từng quản nhiệm Hội Thánh Maryland, miền Đông, rồi Fort Worth, Texas. Sau giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ năm 2007, ông nhận thêm giải Việt Bút 2009 và là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2010. Ngoài Việt Báo Online, nhiều thơ và truyện của ông hiện có trên tạp chí văn chương trên mạng internet, như da mầu, tiền vệ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ. Năm 2007, cô nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ.” Chỉ ít tuần sau đó, cô “chạy” đủ giấy tờ đón ba má từ Việt Nam dự lễ phát giải. Sau chuyến du lịch, hồ sơ bảo lãnh gia đình được hoàn tất và từ 2011, ba má, và vợ chồng người em trai đã chính thức định cư, đoàn tụ. Hiện nay, cô là một thành viên trong ban điều hành Mount Vernon, di sản của vị Đệ nhất Tổng Thống Hoa Kỳ George Washington, tại Alexandria, Virginia.
Tác giả là một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Viết Về Nước Mỹ, ngày 18 -12-2012 phổ biến bài viết trực tiếp bằng tiếng Việt đầu tiên của ông, kể chuyện tình 40 năm trước giữa chàng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ và một cô gái Việt. Với bài "Hành Trình Tiếng Việt của Một Người Mỹ", Sáu Steve Brown đã nhận Giải Việt Bút mang tên Bà Trùng Quang năm đầu tiên, 2013. Ông bà nay có 7 người con, hiện ở Ohio. Sau đây, thêm một bài mới của ông Sáu.
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80 khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười chín, 2017-08. Sau đây là bài viết thứ 12 trong năm.
Tác giả Tâm Chánh là người con gái của Trung Tá Từ Tôn Khán, Tỉnh Đoàn Trưởng Tỉnh Đoàn Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn, Huế, thời 1968. Ông bị Việt Cộng bắt và sát hại trong Tết Mậu Thân tại Huế. Hiện nay Tâm Chánh là Vice President of the Real Estate Entitlement Development Incorporation tại Southern California.
Tác giả là cư dân Minnesota, đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008. Với những bài viết thuộc nhiều thể loại đề tài, cô là một tác giả rất được bạn đọc yêu mến.
Chủ Nhật tuần này là Father’s Day 2018 tại Hoa Kỳ. Mời đọc bài viết về thân phụ của một nhà giáo. Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt Bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Nhạc sĩ Cung Tiến