Hôm nay,  

Mẹ Chồng Và Nàng Dâu... Mỹ

20/05/200700:00:00(Xem: 344882)

Người viết: TRƯƠNG TẤN THÀNH

Bài số 1267-1878-583vb8200507

*

Tác giả Trương Tấn Thành, cư dân  Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA ngành giáo dục năm 2000, đã làm việc nhiều năm trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhậngiải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

*

Đối với người Việt mình thì cảnh mẹ chồng nàng dâu không có gì là lạ nhưng cái cảnh mẹ chồng mà nàng dâu lại là người Mỹ thì tôi chắc bà con cũng muốn nghe xem cho biết nó như thế nào.

Quê tôi ở miệt Củ Chi dẫy đầy dân cách mạng xã nghĩa. Riêng tôi thì từ sau khi "giải phóng" tôi thấy mình sống không nổi nữa. Đám chánh quyền tại địa phương tôi càng ngày càng lộng hành, lấy đất, chiếm nhà đẩy lùi bà con vào chỗ bế tắc khốn cùng. Nhân tôi có thằng con vượt biên qua Mỹ từ hơn hai mươi năm nay ở tiểu bang Chu xét gì đó tôi muốn nó bảo lãnh tôi qua chơi rồi sau đó tìm cách ở luôn cho nó khỏe cái thân già khỏi lo cảnh bữa đói bữa no, xốn mắt nhức tai bởi cảnh bát nháo chung quanh mỗi ngày. Nó vui vẻ làm giấy tờ, lo thủ tục. Mấy năm sau thì tôi bán tống bán tháo của cải để lên máy bay sang Mỹ. À quên, xin nói thêm là con tôi giờ có vợ Mỹ, một nàng dâu mũi lỏ tóc vàng chứ không phải mũi xẹp da rám vàng như người mình. Điều đó làm tôi vừa ngại khi ở chung và cũng vừa hãnh diện với bà con là con trai mình có được vợ Mỹ đàng hoàng ở bên xứ người.

   Từ phi trường tôi được con tôi chở xe hơi chạy bon bon cả mấy tiếng đồng hồ về tới nhà. Xe của nó sao mà đẹp quá trời. Đường xá sao mà xe chạy êm ru vầy không biết nữa! Rồi khi tới nhà vừa mở cửa vào nhà tôi mắt vì đồ đạc trang trí sang trọng trong nhà con tôi. Ở bên mình đa số cất nhà thì có cái vỏ ngoài trông như đền đài nhưng trong ruột thì trống rổng, bàn ghế tạp nhạp. Còn nhà con tôi thì bàn dài bóng láng, ghế nệm quá êm, ti vi tủ lạnh mới tinh, bự thiệt là bự. Tôi đi vào nhà cầu để đi tiểu thì thấy ôi sao mà sạch sẽ và thơm tho quá chừng. Khi con tôi nấu cà phê cho tôi uống tôi theo ra bếp thì ôi cha mẹ ơi, bếp núc gì mà sạch sẽ trắng tinh không chút dính khói như bếp nhà bên đó.

Chiều cỡ khoảng năm giờ rưỡi thì có tiếng mở cửa rồi một bà Mỹ trẻ ăn mặc thật đẹp và sang bước vào rồi tự nhiên chạy ầm ầm lại ôm tôi nói tía lia có vẻ mừng lắm. Thật là hết hồn ! Con tôi nói:

- Con Ma xì vợ của con đó má. Nó ôm như vậy là mừng má mới qua đó.

Sau đó con Ma xì nó hỏi tùm lum nói tía lia làm tôi nghe phát mệt vì không biết nó nó cái gì. Sau đó tôi được con tôi dẫn vào một cái phòng trong nhà để tôi bỏ mấy cái "da-li" và xếp đồ đạc. Nó nói:

- Đây là phòng của má, má xếp đồ đạc vào tủ này rồi đi tắm cho hết mệt. Bên này mỗi người đều có phòng riêng. Con nít cũng vậy.

Nhớ tới mấy đứa cháu bên đó ngũ lăn ngũ lóc trên chiếu dưới đất, trên chõng tre tôi nghỉ trong đầu: "Trời ơi, con nít bên này sao mà sướng quá vậy!""

   Mọi sự xảy đến đúng theo ý muốn của tôi cho nên tôi thấy mừng thiệt là mừng và cảm ơn Ơn Trên đã phò hộ cho tôi được qua đây ở với con tôi trong cảnh sung túc như vầy. Nhất là thấy con Ma xì lại niềm nở vồn vã với tôi làm tôi hết sợ dù tôi với nó "ai nói nấy hiểu", chẳng ai hiểu ai nói gì. Má chồng và nàng dâu phải nhờ đến con trai tôi dịch khi có nó, còn không thì quơ tay quơ chân cũng tạm xong. Cứ như vậy cho tới ngày con Ma xì có chửa và sinh ra thằng Đạt tên Mỹ của nó là Tô nì gì đó.

   Bây giờ tôi có nhiệm vụ ở nhà lo cho thằng Tôni khi hai vợ chồng nó phải đi làm hết. Thằng nhỏ sao đẹp và dễ thương hết sức, giống gái mẹ Maxi của nó hơn là giống con trai tôi. Tôi nghỉ: 'Chà, gởi hình nó về cho bà con bên đó xem thì chắc họ mê thằng nhỏ này luôn." Cả nhà ba má nó đều vui vẻ vì cháu có bà lo cho, còn tôi cũng vui vì có cháu ở nhà hú hí cho đỡ buồn. Nghe nói bên này mướn người coi con nít tốn tiền cũng bộn chớ không ít.

Thời gian qua nhanh thiệt nhanh, thằng nhỏ lớn như thổi chẳng mấy lúc nó biết đi rồi vài năm sau đó má nó bắt đầu chở nó đi vào lớp mẫu giáo. Chính lúc này là cái lúc mà cảnh "má chồng, con dâu" bắt đầu xãy ra đây. Chuyện bắt đầu bằng từ chuyện nhỏ rồi từ từ nó mới biến thành to.

   Con trai tôi cuối tuần vào mùa hè thường đi câu cá. Vì cả nhà đi làm, thằng Tôni đi học, mỗi lần con tôi câu được nhiều cá, ở nhà một mình buồn tôi thường làm cá để ăn. Ngoài vườn sau có trồng mấy cây táo, cây bom nên sẵn đầu cá ruột cá tôi đem ra chôn dưới gốc cây  làm phân cho tốt. Không dè mấy con mèo trong nhà đánh hơi ra gốc xới lên tùm lum cả sân cỏ. Con Maxì thấy. Nó nói với con tôi là tôi ăn ở mất vệ sinh.

Mỗi lần nhà xài khăn giấy xong chưa dơ tôi thấy tiếc mới đem lau sàn nhà thì bị con Maxì nói là... tôi ở dơ. Mỗi lần nó thấy tôi lau là nó nhìn tôi mà mặt mày nhăn như khỉ. Thêm vào đó bây giờ thằng Tôni đã đi tới trường học không cần tôi chăm sóc như hồi trước nữa nên tôi có phần bị "nhẹ ký"đi. Tôi không còn được đối xử niềm nở như hồi mới qua nữa. À quên nữa, còn cái chuyện này mới là chết tui đây.

   Số là khi qua đây tôi có bị nám phổi. May mà khám sức khỏe lại không thấy nên tôi lọt qua đây. Tuy vậy ở chung với con cháu tôi sợ lây cho tụi nó tội nghiệp nên tôi tự ăn uống riêng để ngừa. Mỗi lần ăn cơm tôi thường đem vào phòng tôi ăn không dám ăn chung với tụi nó. Lâu ngày con Maxì để ý thấy nó nói tôi là "kỳ thị" nó, không ưa nó. Kể từ đó nó nhìn tôi có nửa con mắt! Có bữa tôi thấy nó om sòm, múa tay múa chưn với con trai tôi chỉ chỏ hoài vào phòng tôi ở. Tôi biết là nó đang than phiền về tôi. Tôi lâm cảnh "há miệng mắc quai" không thể nào tiết lộ sự thật được.

Rồi chuyện gì đến phải đến. Một bữa nọ, tôi thấy thằng con trai tôi mặt mày bí xị lắp bắp nói với tôi là nó muốn tôi về lại bên Việt Nam ở!

Tui thật là buồn khi nghe nó nói điều đó. Tui thật tình không muốn trở về bển sống nửa. Tui thấy ở bên này dù như thế nào vẫn hơn ở bễn nhiều. Giờ gặp cái cảnh xui xẻo này mà con nó lại muốn tui trở về thì thật là khổ cho tôi vô cùng. Thật là "chạy tới đâu ma theo tới đó!" Giờ mà trở về bên bển sống là cả một cực hình cho tui.

Mỗi đêm tui đều khóc và chỉ còn biết cầu xin Trời Phật làm sao cho tụi nó đổi ý kiến để tui được sống bên này còn hơn phải trở về bển lại để kéo dài cuộc đời già còn lại của mình một cách đầy chán chường. Xin Trời Phật giúp cho con!.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,545,295
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến