Hôm nay,  

Kiếp Nghèo Đời Cô Lý

26/06/200700:00:00(Xem: 213230)

Người viết: Trần Đông Thành

Bài số 2029-1892-596vb3260607

*

Tác giả là cư dân San Jose, công việc: Income Tax Services,  đã góp nhiều bài viết đặc biệt.  Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

*

Cô Lý con bà Sáu Vụ còn nằm ngáy khò trên chiếu manh trải trên bộ ván gỗ đã tì vết vì miểng đạn pháo kích. Bà sáu Vụ la ầm giữa tiếng gà đua nhau gáy sáng:

- Con Lý dậy đi con. Trời trưa trật rồi!

Cô Lý vặn vẹo cái lưng nghe răng rắc rồi đâu cũng vào đấy, ngủ chín mùi đôi mắt. Bị bà quở:

- Dậy đi con! Làm cái gì mà ngủ như chết! Không sợ ế chồng à"

Bà sáu Vụ không che kịp cái ngáp dài mở rộng tan hoang cửa miệng. Lý ỉ ôi:

- Ô qu...a! qu...a!

Nàng lăn mình qua bên hai bàn tay kẹp vào háng giữa hai chân gắn bó lại.

Ông Sáu se điếu thuốc rê trong tờ giấy loch bật diêm quẹt mồi lửa:

- Bà cho con ngủ chút cho đã thèm cũng chẳng sao mà.

Bà quạu:

- Rồi thức dậy ra chợ chòm hỏm xách đích về.

- Đít đâu để cho bà xách"

Ông Sáu Vụ co chân bó gối. Ông thở một hơi dài qua khói thuốc bay lên vẩn vơ cuồn cuộn. Lý nghe cha mẹ cải cọ, nàng dẹp chiếu bới lại mái tóc ngồi dậy ra khỏi giường. Lấy gáo dừa khô múc nước tấm lên mặt, trút vô miệng ọc ọc vài ngụm nước rồi ra vách sau vội vàng bỏ thúng mủng vô vống, tay chìa cây đòn gánh đi ra con đường cái quan, miệng hô lanh lảnh "Ai có dừa khô bán không"".

Ông sáu vác cái phản và cần câu lươg ra đồng làm việc trong khi bà Sáu cầm bỏ con dao phay vào thúng đi hướng xã trên nhỗ cỏ lấy tiền công nhật.

Cô Lý nhốt cuộc đời son trẻ vào nghề bán hàng rong kiếm tiền nuôi gia đình. Sáng sớm chùa công phu hiệp nhất, nàng có mặt rảo trong các con đường làng lân la mua quài cau, xấp trầu, dừa khô, tươi, gánh hàng lộc cộc ra chợ bán. Hết phiên chợ, nàng ghé hàng thịt nạc, cá tôm loại thủy sản về bán cho bà con trong làng.

Khi thì xôi vị, bánh bò, bánh thững màu vàng nghệ rất hấp dẫn, khi thì bánh mì, bánh bèo, bánh cam. Cá lóc, thịt đùi, ba rọi. Lắm ngày tối lắm nàng mới về nhà vì hàng chưa bán hết. Nàng cộ nhiều quá đôi thúng nặng trĩu, đôi vống thẳng đứng như thả dù, cây đòn gánh thì cong hình mũ ô. Tôi nghiệp cho cái vai cô gái chịu đựng nặng nề từ đường xa về nhà, song u nần. Cha mẹ già sức yếu, cô Lý phải gánh vác việc gia đình nhiều hơn nữa. Thúng li bì thực phẩm... Vống kêu răng rắc. Đòn gánh oằn kĩu kịt.

Cha mẹ mất để lại cho nàng tài sản một chiếc gánh gia truyền. Cô Lý tiếp tục đi trọn con đường gánh gồng của mẹ truyền nối. Nhà thì ở đậu của một điền chủ.

Rồi nàng có chồng, không được đời cưu mang núp bóng tùng quân mà phải càng vấn thân nuôi ăn nuôi mặc người chồng nghiện rượu. Đầm ấp lúc bầm vập nài hoa vập liễu, đay nghiến khi say sưa, nói năng bừa bãi. Nàng tìm cuộc vui trên bờ vai có gánh hàng nặng trĩu. Cười vang khi hàng bán hết sạch.

Chồng chị Lý chết vì say rượu. Anh nằm chết cứng đơ trong đám mía  có lẽ vì bị nhập thổ chướng khí. Nàng khóc vùi không ai rõ nàng khóc vì thương tiếc chồng hay vì nàng rảnh nợ" Sự thật chỉ có cái nghèo mới trả lời thông suốt mối đa nghi đó.

Chị Lý đã ngoài tuổi ngũ tuần. Chị đi Mỹ theo chương trình ODP, diện anh em bảo lãnh.

Một năm orientation, học lái xe, học Anh ngữ. Mở mang kiến thức về đường sá rất xa lạ đối với một goá phụ sống ở làng quê Việt Nam, giam mình trong hàng tre cửa làng, cả đời chỉ vài lần thấy chiếc xe hơi, không đẩy mà chạy vùn vụt.

Sau đó, người chị qua đời vì một tai nạn xe cộ trên xa lộ. Bà Lý mướn nhà cho share phòng. Mượn tiền lo đám táng người chị bất hạnh qua đời.

Hết nơi nương tựa. Từ nay bà Lý lăn xả vào xã hội Mỹ, xin làm nghề electronic assembler. Làm nhiều hãng bị lay-off cũng bao nhiêu đó. Bước qua nghề waitress làm chẳng bao lâu  bị chủ cho nghỉ việc vì bà con của họ qua cần chỗ làm. Vay tiền học nail, được hành nghề nail trong vài tháng bị ra tòa vì khách bị nhiễm trùng fungo. Bà Lý ra tòa với số tiền bồi thường tiệt hại cho thân chủ có lẽ suốt đời bà không bao giờ trả nổi. May quần áo kỹ nghệ được vài tháng thì chủ nghỉ việc vì chủ không có đủ đồ lãnh may cho thợ. Giữ em bé, sơ sẩy em bị té, chủ không thưa gởi nhưng đòi tiền thuốc men, dù giữ trẻ một năm cũng không đủ tiền trả cho cha mẹ gửi con "Baby sister"

Người ta gặp bà Lý làng An Mỹ ở Việt Nam nay qua Mỹ lượm từng cái lon nhôm cán dẹp bỏ vào xe shopping car đẩy đi bán. Bà không ăn sáng cũng không ăn trưa. 10 cái lon nhôm coca, budweizer, hennyken thu nhập trên dưới 1 dollar. Có lần đi cả một cây số bươi tìm trong thùng rác chỉ được vài cái lon bia lem luốc đất cát trong chất chứa đầy tro thuốc...

Và rồi bệnh tật đến. Trên giường bệnh VMC, bà Lý đọc giấy xác định:

"I read and understand what does it say in the confirmation" The result foregoingwill be 50 per cent or less. You sign this paper if consent the process of surgegy..."

Bà Lý rà xuống phần ký tên cọt quẹt cho chữ ký rồi đưa cho y tá:

-Here, you can have it.

Cô y tá sững sờ:

- Did you understand it clearly"

Ngắn gọn:

- Yes! Did!

- Why you read it very fast"

- Such is in the fact! Unavoidable thing.

Hỏi lại tính cách nghề nghiệp:

- Are you sure"

Thẳng thắn:

- Surely!

6 giờ AM, bên giường bệnh Valley Medical Center Hospital có mặt bác sĩ mổ, bác sĩ gây mê. Họ cho biết:

- You are on going Surgery. It will take 30 minutes off to complet my duty. What do you want to say to us"

- No!

- You have any relatives or friends in the Unites States"

- No! Nothing at all!

- You fell best"

- No bad!

Bà Lý vừa lắc đầu trả lời Bác sĩ, vừa cười cười xướng thơ Việt than thân:

"Cái nghèo là cái chi chi""

"Trèo non xuống biển nó ghì theo sau"

"Đời tôi mấy kiếp lao dao"

"Cái nghèo mày bám mãitao làm gì" (TDT)"

Bác sĩ mổ hỏi "What did she sa""

Cô y tá gốc Việt dịch bài thơ vịnh nghèo ra tiếng Anh:

"What the mean of people in needy is"

"Poverty along with us will claims close by on the mountains"

"Overwhelming my life since long"

Cả bọn cùng cười rộ!

Bà Lý đếm từ 01 chưa đến số 10 thì ngã đầu quẹo một bên. Mặt cố tươi cười như ngủ nhưng là giấc ngủ triền miên, thiên thu vĩnh biệt, từ giả cuộc đời. Let Poverty go away! Not nice!

Một người Mỹ gốc Việt biết hoàn cảnh bà Lý, cầm khăn đắp cho thi hài trước khi đưa tiễn:

- You will get in the happiness in your life by not as much pour as you are foregoing from this time.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,245,041
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến