Hôm nay,  

Hành Trình Lãnh Giải Thưởng

11/09/200700:00:00(Xem: 171336)

Bài số 2088-1951-655vb8090907

*

Tác giả cho biết bà vượt biên và định cư tại Mỹ từ 1982. Bài viết cho biết thêm, tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ, và hiện nay là cư dân Virginia và làm việc trong một cơ quan chính phủ. Với bài viết “Lời Cám Ơn Của Mẹ Tôi”, Ngưyên Phương được giải thưởng đặc biệt và đã không ngại bay từ bờ Đông sang bờ Tây, để dự Họp Mặt Viết Về Nước Mỹ.  Sau đây là chuyện kể về cuộc hành trình.

*

Tiếng chuông điện thọai reo vang, nhìn vào số phone lạ từ tiểu bang California tôi băn khoăn tự hỏi không biết ai gọi mình vào giờ làm việc này, bạn tôi ở Cali thường chỉ gọi tôi vào weekend.

- Hello

- Dạ, làm ơn cho gặp bà Nguyên Phương.

Một giọng con gái nhẹ nhàng cất lên

-Vâng tôi là Nguyên Phương đây ạ

Thưa cô, cháu ở tòa sọan Việt Báo, gọi xin cô địa chỉ để gửi thiệp mời đến cô, cô vừa trúng giải đặc biệt.

Tôi lặng người trong giây lát, dù chẳng hiểu giải đặc biệt là giải gì, nhưng một niềm vui vô tận làm tôi lắp bắp cho cô Quyên địa chỉ, chỉ kịp hỏi bài viết nào của tôi đã được giải thưởng.

Ngày phát giải lại gần ngày với ngày sinh nhật của Mẹ tôi, tôi không ngần ngại nhận lời sẽ tham dự.

Người đầu tiên tôi báo "tin mừng" là bà chị tôi, vì trong gia đình, tôi là người không có khiếu về văn chương, chỉ có chị là dân văn khoa, và hay viết lách từ hồi còn trẻ.

- Em viết về truyện gì"

- Em viết về Mẹ.

Từ từ tôi kể cho chị nghe, không đợi tôi mời chị hăng hái đề nghị

- Vậy Phương đi thẳng qua bên đó, chị sẽ từ San Jose đi xe đò Hoàng xuống gặp em để cùng em đi dự buổi phát giải.

- Như vậy chị phải nghỉ làm ngày thứ hai"

- Không sao ngày vui mừng của em, niềm vui này cũng lớn như ngày lễ ra trường của em khi xưa, ngày em đi lãnh bằng ở rạp Thống Nhất.

- Vâng, cám ơn chị rồi sau đó mình sẽ về lại San Jose ăn mừng sinh nhật mẹ 101 tuổi chị nhỉ

- Rất tiếc Mẹ quá già rồi không đi xa được, nếu không thì mình sẽ dẫn Mẹ đi dự buổi lễ này vì bài viết trúng giải của em là bài em viết về Mẹ.

Mẹ tôi tuy vẫn còn tinh tường, minh mẫn nhưng không đi xa được cho dù đi máy bay xuống Orange County.

Sau khi "khoe" với chị xong tôi mới vào VietBao online để xem giài đặc biệt là giải gì, khi được biết đó là một giải gần như là khuyến khích, tôi tự thưởng cho mình một niềm hãnh diện cho riêng tôi vì tôi chưa bao giờ ngờ là mình lại có khiếu viết văn và lại được giải thưởng, tuy nhiên vẫn gọi phone lại để báo cho chị biết thêm chi tiết, chị cười vang.

- Giải gì chị cũng muốn góp vui cùng em.

Suốt buổi chiều hôm đó tôi không làm việc được lòng lâng lâng một niềm vui khôn tả.

Tôi nhớ ngày xưa còn bé, bà chị tôi thường bắt chúng tôi tham dự trò chơi cô giáo của chị. Chị bắt cô em và tôi ngồi làm học trò nghe chị dậy học.

Riêng tôi thì chỉ thích chai lọ, đong nước đổi chai này qua chai khác, nên về sau chị học văn khoa và trở thành giáo sư còn tôi trở thành cô dược sĩ.

Chị có khiếu văn chương ngay từ nhỏ, chị đã có những bài viết cho bích báo của trường và đôi khi có bài đăng trên nhật báo Ngôn Luận.

Tối hôm đó tôi gọi một cô bạn, chị Mão, người đã giới thiệu Việt Báo online cho tôi, người đã rủ tôi viết bài. Mão không có nhiều thì giờ nhưng thỉnh thỏang cũng gửi bài đến tòa sọan. Khi nghe tin tôi trúng giải Mão cũng mừng không kém và cũng như chị tôi Mão hoan hỷ nghỉ làm ngày thứ bẩy và thứ hai để cùng tôi đi dự buổi họp mặt của Việt Báo. Chị tôi và Mão sẽ cùng đi xe đò Hòang xuống Santa Ana, Little Saigon. Và chúng tôi gặp nhau ở đó.

Chị tôi kể cho bạn chị nghe và kéo thêm hai người bạn đến chung vui cùng tôi. Như vậy là "ngũ long công chúa" sẽ cùng nhau đi dự buổi phát giải.

Rất tiếc tôi không có thì giờ tham dự buổi họp mặt vào buổi chiều để được gặp những nhà văn tên tuổi cùng những người được giải thưởng.

Buổi chiều chúng tôi đi từ 4 giờ 30 nhưng đến nơi người đã đông nghẹt, vì tôi ghi tên trễ nên ngồi ở bàn số hai, nhìn lên sân khấu rất khó, đành phải nhìn ở cái TV mà màn hình là bức tường sau quầy tính tiền, chỉ nhìn được bên hông sân khấu, không rõ mặt những người đứng trên sân khấu.

Mở màn là lễ chào cờ, tôi rưng rưng khi nghe nhạc mở đầu và ca sĩ cất cao giọng hát "này công dân ơi, đứng lên đáp lời sông núi ... .". dĩ vãng trùng trùng điệp điệp trở về cho những ngày còn đi học, mỗi sáng nghiêm chỉnh đứng chào cờ, lá cờ vàng ba sọc đó bay phất phới trong sân trường, đám nữ sinh chúng tôi trong tà áo xanh những ngày thứ hai cất cao giọng hát vang rền.

Sau khi chào quốc kỳ của cả hai quốc gia Viet Mỹ là một phút mặc niệm.

Phần giới thiệu sách “Bé Viết Văn Việt” càng làm tôi xúc động hơn. Những em bé đã mất nhiều công phu để viết và vẽ. Có em mới học lớp một cũng được trúng giải.

Thêm một sáng kiến đáng ca ngợi của Việt Báo, khuyến khich các cháu học tiếng Việt, để các cháu có thể hiểu được phần nào bản nhạc "tình ca":   Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời...

Tôi nhớ trong những ngày tháng đầu tiên sống trên đất Mỹ, chúng tôi đến chùa Đức Viên ở San Jose, sư bà đã cho treo trên tường một hàng chữ tôi chỉ nhớ đại ý là "Đừng sợ con trẻ không biết tiếng Mỹ mà chỉ sợ chúng quên tiếng Việt". Khi đó tôi không thấy thấm thía, nhưng càng về sau khi tiếp xúc nhiều tôi mới thấy một sự thật đau lòng, có những người không phải con trẻ, họ sang đây khi tuổi có lẽ cũng trên dưới 30 nhưng đã cố tình quên ... tiếng mẹ đẻ

Rất cảm động trong truyện kể của nữ tài tử Kiều Chinh, về những bước đầu thành lập Việt Báo, Ông bà "không có sao" Trần Dạ Từ - Nhã Ca chỉ có trong túi có 200 dollars, nhưng vì lòng đam mê phụng sự nghê thuật ông bà đã thực hiện được một tờ báo Việt Báo có tầm vóc lớn như ngày nay, số người đọc trên Việt Báo online không phải là ít, riêng bài của người trúng giải chung kết năm nay Anne Khánh Vân đã lên tới 200,000 lần đọc. Số tiền tặng phẩm tăng lên hàng năm đủ thấy sự thành công trong sáng kiến thực hiện giải thưởng "Viết Về Nước Mỹ". Một chủ đề khiến cho người viết có thể chia sẻ những vui buồn trên đất Mỹ.

Chúng tôi ngồi vào bàn, thưởng thức tiếng hát Khánh Ly - Tuấn Cường những nhạc phẩm của ngày xưa cũ. ...

Bữa ăn được dọn ra, tim tôi như đánh lôtô, sắp sửa đến lượt mình lên sân khấu, ôi sao mà hồi hộp đến thế. Tên tôi được gọi trên micro và lời vắn tắt giới thiệu bài viết của tôi. Tôi ngập ngừng, chị tôi đẩy tôi đứng lên, bước lên sân khấu, trong số 12 người được giải đặc bíệt chỉ có 6 người đến. Rồi cũng xong, tôi ôm về một số tặng phẩm.

Bữa ăn được tiếp tục trong tiếng giới thiệu những tác giả được giải danh dự, tác giả và tác phẩm và giải chung kết. Phần giới thiệu Anne  Khánh Vân, tác gỉa được giải chung kết thật đặc biệt với sự hiện diện của thân phụ và thân mẫu của cô, người sau nhiều chục năm hụt mọi cơ hội đi Mỹ, đã đươc Tòa Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ tại Saigon cho phép theo thủ tục khẩn cấp để vào Mỹ dự buổi họp mặt phát giải thường này. Tác giả cười tươi bên bố mẹ và bó hoa trên tay với sự hứa hẹn một tác phẩm sắp tới về chi tiết hòan tất thủ tục cho hai ông bà đuợc sang Mỹ trong vòng 10 ngày.

Buổi tiệc tàn, chúng tôi ra về trong cái lành lạnh của buổi tối trên đường phố "Saigon nhỏ".

Ngày hôm sau chúng tôi trực chỉ San Jose để đến kịp cho việc tổ chức, gọi là tổ chức cho oai nhưng chỉ là một buổi họp mặt ăn uống, để mừng sinh nhật Mẹ tôi,

Con đường trên 600 miles từ Santa Ana lên San Jose đã được thâu ngắn trong tiếng cười, trong những câu chuyện nổ như pháo rang của chúng tôi. "Đường trường xa ta quyết đi cho đến cùng"

Tôi thầm tiếc phải chi mẹ tôi còn trẻ độ 90 tuổi thì tôi sẽ cố năn nỉ mẹ tôi đi dự cùng với tôi.

Lên đến nơi Mẹ tôi đứng ở cửa nhà chị tôi nét mặt rạng rỡ, tôi chạy ào vào ôm chầm lấy mẹ, tíu tít như ngày còn nhỏ, tôi lấy ra quyển "Viết về Nước Mỹ 2007" và chỉ cho Mẹ bài tôi viết  "lời cám ơn của Mẹ tôi".

Như ngày xưa Mẹ cuời và thêm một chút tâng bốc "nhà mình chỉ có dược sĩ mà sao lại nẩy ra một văn sĩ nhỉ".

Các con của Mẹ, khi định cư tại Mỹ, đâu còn nghề cũ nữa nhưng ký ức của Mẹ nhất định không thay đổi.

Niềm vui của gia đình tôi dành cho tôi chỉ vì không ai ngờ rằng tôi có thể viết và được giải thưởng.

Phần thưởng có một giá trị tinh thần vô giá, một khích lệ lớn lao cho tôi trên con đường viết văn, vì nếu cộng lại những phí tổn cho chuyến đi dự buổi họp mặt này con số vượt hẳn hiện kim mà tôi đươc lãnh.

Trân trọng cám ơn ban tổ chức đã cho tôi tham dự một buổi họp mặt phát giải thưởng trong tình thân hữu.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,053,512
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến