Hôm nay,  

Ngã Ba Của Tôi

18/09/200700:00:00(Xem: 267959)

Bài số 2097-1960-665vb3180907

*

Tác giả đã được tặng giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, thứ nữ một gia đình H.O. Công việc đang làm: nhân viên xã hội tại Salem Oregon.  Xin ghi chú thêm: Trong hình chụp chung ngày phát giải Viết Về Nước Mỹ 2007, có ghi danh Vành Khuyên. Hai cô Vành Khuyên hoàn toàn khác nhau.

*

Tôi nhìn thấy John và chị Cẩm trong xe đang làm chuyện gì với nhau, tôi không dám tin vào mắt mình, chỉ thấy chiếc xe quen quen rồi nhìn vào thì hai khuôn mặt quen quá và đang làm điều tôi không thể ngờ tới.

Tôi trở về văn phòng mang theo đồ ăn mua từ cái tiệm đã thấy John và chị Cẩm, giở ra, mùi thức ăn thơm phức nhưng tự nhiên tôi thấy nuốt không nổi. Tôi thương chị Cẩm quá, biết nói sao đây. Người đẹp và hiền như chị, trong vòng tay John, tôi không an tâm. Con người chị Cẩm không xứng đáng bị thế.

Tôi đứng dậy, bước ra ngoài cửa văn phòng mình, gặp John đi vô,  mặt vẫn lộ vẻ thoả mãn. Tôi tuôn cái bực  John:

"Tôi quý chị Cẩm lắm, ông đừng làm thế."

John ngạc nhiên:

 "Cô nói gì thế""

Rồi như chợt hiểu ra, John kết luận

"Tôi nghĩ cô không nên đụng vào chuyện của tôi."

Tôi tỉnh bơ, đánh trả lại sự hời hợt của John:

"Rồi ông sẽ trả giá..."

Tôi nói thế cho xong, còn thì không biết thật ra tôi muốn nói John sẽ trả giá điều gì, người ta yêu nhau, có gì mất mát, đụng chạm tới tôi đâu. Nhưng với John lại là chuyện khác.

*

Stephanie kể cho tôi nghe rất nhiều về John. Không hiểu sao cô ấy lại chọn tôi để kể. Tôi nghe mà buồn, buồn cho phụ nữ, buồn cho tôi, buồn cho cái khát khao được yêu thương chân chính không tới đúng lúc họ mong muốn để rồi khi một sự tạm bợ chiếm lĩnh, họ vui mừng, họ ôm chầm lấy như gặp được kho tàng của chính mình. Rồi sao" Cuối cùng chỉ toàn là nước mắt. Nếu cho là phụ nữ Mỹ không care, tôi không đồng ý, họ cũng khổ tâm lắm nhưng có điều nước mắt họ nuốt vào trong để đối diện tiếp với cuộc đời. Ai không tin thì kệ, tôi thì tôi cứ cho phụ nữ có hai cái ngu nhất trên đời là Dại và Chịu Đựng.

Đám trẻ trong văn phòng tôi làm rất nể chị Cẩm. Chị lịch sự, ăn mặc rất khéo, ăn nói cũng thế, tôi đã liệt chị vào cái loại "có văn hóa" nhất văn phòng này chứ không phải như tôi vạ đâu nói đó và lấc cấc. Chồng chị Cẩm mất đã lâu, hai con trai chị đã trưởng thành và lập nghiệp xa, tôi lạ là chị Cẩm có bao nhiêu đàn ông đeo đuổi không ngã, vậy mà chị lại ngã với John, một người có nhiều tai tiếng với phụ nữ.

Tôi thì chẳng đạo hạnh gì, chẳng dám lên lớp ai, ai kể tôi nghe cái khổ của họ, tôi nuốt vào như của mình, tự dạy mình và răn mình đừng phạm như thế vì nó đau quá. Thế mà tôi cũng đã từng có một  one night stand" khi đi đám cưới chung với một người chỉ là bạn, thấy cô dâu chú rể vui vẻ hạnh phúc bên nhau, tôi trở chứng, ham muốn sao mà đêm đó lại là ngày " động phòng" của tôi và anh bạn đó nhờ chút rượu cảm hứng. Anh ta đã ngăn nhưng tôi cho đó là sự xúc phạm tôi quá đáng và thế là anh ta chìu tôi. Tỉnh dậy, tôi chỉ còn biết cười cay đắng rồi mong mình đừng bao giờ đi xa quá cái  lỗi lầm này đã được coi là quá xa rồi.

*

"Chị Cẩm, chị Cẩm, em nói chị cái này""

"Gì em""

"Chị, chị, chị có rành John lắm không" Chị đừng gì với John nữa, hắn sẽ làm chị khổ" Nghe em đi chị""

Chị Cẩm vẫn cười thật tươi "Chị handle nổi em à. "

Tôi buồn bã quay đi, khi quay lại, tôi vẫn thấy còn thương chị quá, nói với "em luôn bên cạnh chị, buồn kêu em nha."

Những ngày trống vắng đơn độc tiếp theo trong đời sống được tôi khoả lấp bằng những bộ phim tôi yêu thích. Lắm lúc nghe cô bạn này hay anh bạn kia tâm sự về đời sống vợ chồng của họ, tôi ngán ngẩm đến tột cùng.

Chung quy đó chỉ là sự không cân bằng giữa cung và cầu, giữa khác biệt về nuôi dạy con cái, chi tiêu trong gia đình. Rồi sự chán nản sau những đụng chạm đưa họ hoặc là tới người thứ ba, hoặc là xô xát, hoặc là quán rượu, để rồi những tiếc nuối được đem về căn nhà của họ, đã từng làm rắc rối hơn đời sống họ có nếu quá quắt hay cũng cho được họ một bài học để biết dung hoà hơn với nhau .

Dầu gì thì gì, chưa chồng như tôi, lắm lúc tôi không hiểu phải chọn một người như thế nào cho thật vững tâm hắn sẽ không lem nhem với ai và không làm khổ tôi sau này. Muốn một người như thế, không khó, nhưng cái khó là tìm ra hắn cùng với trái tim biết cảm xúc và biết yêu thương tôi như tôi đã có thể yêu hắn. Tôi biết tìm đâu đây"

*

"Hắn chỉ coi sách đạo và đi chùa, em quen hắn không, chị giới thiệu""

Tôi đùa với chị Cẩm, "Thế hắn có biết làm tình không chị" Không có điều đó, hắn có hai ba đạo chăng nữa em cũng không chơi" "

Chị cười với tôi "Cái đó đàn ông chưa biết mình dạy họ được em ạ, cứ cho hắn gặp cái đã xem sao rồi tính tiếp. "

Tôi cười chấp nhận với chị. Những ngày gặp hắn sao mà vô vị, hắn cười tôi cũng thấy vô duyên, hắn đi đâu với tôi cũng mang theo sách đạo tới đó, miệt mài đọc như tôi chả là gì của hắn, nhưng hắn có cái hay là đi đâu cũng dành trả tiền dù tôi chẳng có ý lợi dụng chi hết, hắn bảo đó là cái ít nhất nam giới có thể làm được. Tôi cho đó là điểm "có văn hoá" nhất của hắn.

Tôi đến chùa với hắn mỗi weekend được chừng hơn nửa năm, nghe trong lòng như hướng về cái thiện nhiều hơn nhưng đó chỉ hoàn toàn là bằng cảm giác vì tôi biết nó chưa thật sự là của tôi. Một weekend tôi rủ hắn về nhà mình, thử xem tài nghệ hắn tới đâu, tôi hẹn hắn lại nhà nhưng không sửa soạn chi hết. Tôi bảo hắn chờ và vào thay đồ rồi nhờ hắn kéo áo từ phía sau lên. Hắn vừa làm một tay vừa đọc sách đạo. Đến nước này thì tôi chịu hết nổi. Tôi vào phòng tắm, khóc không được, cười cũng không xong.

Đời cho một thằng đàng hoàng thế, phải chi cho hắn chút máu dê, chút thôi, hay chút lãng mạn âu yếm ôm lưng tôi hay quàng tay qua vai tôi chẳng hạn, tôi sẽ chấp nhận hắn vô điều kiện và sẳn sàng đem hắn về hầu hạ cơm nước rồi đem hết bài bản dạy hắn làm chồng. Nhưng tôi đang có cái cảm giác ngay cả cái điều tôi là một người phụ nữ trước mặt hắn thì chưa chắc hắn đã nhận ra, huống chi điều gì "cao siêu" khác.

Từ nhà tôi đi ra là ngã ba, một ngả dẫn đến nhà tôi, con người cô độc sống trong bốn bức tường im lặng của mình, một ngả bên trái tôi hay đi với hắn đến chùa, nơi dù có hắn hay là không, cái cô độc vẫn ngự trị và tôi có thể tự dối mình đang có đời sống an lạc trong tâm tưởng khi đến chùa; Còn lại ngã bên phải đi tới sở tôi, nơi những người phụ nữ khao khát hạnh phúc vẫn đang chờ niềm hạnh phúc "không vĩnh cửu " của mình nếu có bất chợt đến và vẫn thầm mong có khi những "không vĩnh cửu" có thể thành những "vĩnh cửu" sau này.

Ngã ba của tôi, con đường nào tôi sẽ đi, tôi hoàn toàn chưa định được. Nhiều khi nghĩ là mình sẽ đi tới đó nhưng "đó" đôi khi hoàn toàn là nơi mình không mong đợi thì chết dở.

Ngã ba của tôi, mỗi sáng vẫn chờ tôi trung thành tới không ngờ.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,054,528
Họp mặt ra mắt sách và phát giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 sẽ được tổ chức tại Little Saigon vào chiều Chủ Nhật 12, Tháng Tám 2012.
Sau 26 năm trong binh chủng Hải Quân, tôi vẫn cảm thấy mình còn trẻ và hăng say. Tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ mới trong 30 tháng, trên hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson (CVN-70) hiện đang rẽ sóng trong vùng biển Úc Đại Lợi.
Tác giả cho biết ông đến Mỹ đã dược 20 năm. Nghề nghiệp: Nails salon s owner tại Culver City, California, và đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong Tom Tom sẽ tiếp tục viết.
Đây là bài thứ tư của Lê Thị, một cư dân Chicago, 35 tuổi,. Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” “Lựa Chọn Sinh Tử” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong hơn hai tháng qua.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Sau đây là bài viết thứ ba của “người bị trời đày.”
Tác giả có ba tập thơ song ngữ Anh-Việt đã xuất bản. Cô sinh tại Việt Nam năm 1975, định cư tại Hoa Kỳ từ 1994, khi đã 19 tuổi. Năm 2004-05, cô được cấp học bổng Fulbright, bậc tối ưu, để thực hiện nghiên cứu về người Việt tại Thụy Điển. Sau khi tốt nghiệp cao học hai ngành: Lịch Sử Truyền Khẩu & Cộng Đồng tại CSUF.; và Nhân Chủng Học tại Đại học Stanford, cô hiện đang hoàn tất chương trình tiến sĩ. Cô đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII nhiều bài viết đặc biệt và sau đây là bài mới nhất.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, Martin Vu, hiện là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn, online từ 05/30/2012, đã gần 6,000 lượt người đọc. Bài thứ hai của Tuyết Phong là truyện ông gia trưởng gốc Việt học phép làm chồng từ ông Mỹ hàng xóm.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, hiện định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, tác giả đã tham gia Viết Về Nước Mỹ với nhiều bài viết giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông." Sau đây là bài viết mới của ông.
Nhân ngày Fathers Day 2012, xin mời đọc chuyện kể của người con lai Mỹ-Việt, về một ông bố nuôi cựu chiến binh Mỹ và người Mẹ từ Việt Nam sang Mỹ tìm con. Tác giả hiện là một bác sĩ gia đình làm việc ở San Bernadino count, CA., cho biết ông rời Vietnam năm 1992. Sau 7 tháng tại Phillipines, đến California vào năm 1993. "Mồ Côi" là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Vì không thể rời nhiệm sở tại Alice Springs, Northern Territory, Úc Châu, tác giả đã không thể trực tiếp dự buổi họp mặt nhận giải. Mãi tới, ba năm sau, 2011 lần đầu tiên, vị Linh mục nhà văn và Việt Báo mới có dịp gặp gỡ lần đầu. Sau đây là bài viết mới nhất của nhà văn linh mục nhân mùa Fathers Day: Chuyện một ông bố từng có ý nghĩ giết bà vợ phụ bạc.
Nhạc sĩ Cung Tiến