Hôm nay,  

Tứ Quý Hội Ngộ

12/01/200800:00:00(Xem: 152792)

Tác giả: Nguyễn Lê

Bài số 2197-1989-763vb6110108

(Bài Viết Về Nước Mỹ năm 2007)

*

Tác giả Nguyễn Lê từng là chủ một nhà hàng ăn Việt Nam thành công tại Philadelphia PA. đã góp nhiều bài viết và đã nhận giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Bài ông viết thường giản dị, chân thật, thể hiện tính lạc quan, tốt đẹp.

*

Hôm nay thứ 7, tháng 7, năm 2007, một ngày đẹp trời, không nắng, không mưa, nhiệt độ thời tiết vào khoảng 77 độ F, một ngày lý tưởng gặp toàn số 7, là cái mốc để bốn chúng  tôi ghi nhớ làm kỷ niệm sau mấy năm không có dịp ngồi lại gần nhau trong 1 bữa tiệc gia đình.

Cơm Tàu, cơm Việt, cơm Ý, cơm Tây chúng tôi thưởng thức mỗi ngày, mỗi tuần,mỗi tháng. Chúng tôi có ý định trở về món ăn cổ truyền dân tộc là món tiết canh vịt, cháo lòng huyết heo và món bánh cuốn nhân thịt chấm nước mắm pha cà cuống.

Ở vùng chúng tôi xuất hiện nhiều tiệm giết gà, vịt sống như hoa nở rộ. Trong vòng bán kính 1 ki-lô mét, 4, 5 tiệm đua nhau phục vụ khách hàng thích ăn thịt gà đi bộ. Họ khen thịt gà thơm, tươi, giòn, hơi dai dai không bở như thịt gà bán tại siêu thị.

Nhà tôi mua hai con vịt chạy bộ lấy huyết làm món tiết canh. Lòng và huyết heo luộc thì đã có ông bạn từ sáng sớm thứ bảy đã vào lò heo mang thịt và lòng heo về để làm món cháo lòng. Bánh cuốn thì tới nhà một ông bạn sản xuất bằng máy phục vụ khách hàng đã gần 30 năm. Đặc biệt bánh của ông sản xuất mỏng không thua gì bánh cuốn tại vùng Thanh- Trì, Việt Nam.

Việc của tôi là mua rượu đỏ, rượu mạnh, bia và nước ngọt, rượu plum của Nhật cho các bà.

Đúng 5 giờ chiều thực khách từ từ tới nhập tiệc. Tay bắt, mặt mừng, hỏi thăm sức khỏe và chúng tôi ngồi vào bàn tiệc.

Ông bạn nhị quý sau khi về hưu bán nhà đi vùng tiểu bang lân cận mua nhà mới  an hưởng tuổi già, bên đàn con cháu đông đảo. Với lương hưu  dồi dào, ông bà đi du-lịch vòng quanh thế giới bù lại 30 năm đi cầy đều đặn trên đất Huê-Kỳ.

Ở Mỹ điện thoại viễn liên sau 7 giờ tối và cuối tuần miễn phí. Từ ngày ông dọn đi xa, chúng  tôi gần như mất liên lạc với nhau. Bệnh lười, bệnh ngại, bệnh "xa mặt cách lòng" thêm nhiều lý do linh tinh làm chúng tôi dần dần xa nhau.

Ông bạn nhất quý thì đặc biệt lúc nào cũng nhớ tới bạn. Cứ độ 2, 3 tuần ông lại điện thoại hỏi thăm sức khỏe bạn bè. Ông trân quý tình bạn. Ông vui thích gặp bạn bè. Ông coi tình bạn  như một phần trong tình gia đình của ông. Ông chia sẻ niềm vui, đôi lúc bộc lộ  tâm tình, tiết lộ bí quyết giữ gìn sức khỏe, nhiều khi lắng tai nghe bạn nói hơn mình nói, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè khi cần.

Từ ngày về hưu, công việc ưu tiên của ông là do bảo trì sức khỏe. Qua bạn bè, ông biết được bí quyết giữ gìn sức khỏe là uống nước xay sinh tố mỗi buổi sáng. Ông mua 4 loại rau và trái cây: ớt xanh, cần tây, khổ qua, trái táo, bỏ vào máy xay nhuyễn rồi uống. Ông lo cho sức khỏe của ông rồi ông khuyên bà vợ theo bước chân ông uống theo mỗi sáng. Được 1 thời gian, không biết vì lý do gì, bà vợ ông phải vào bệnh viện điều trị cả tháng vì bệnh ruột. Khi ở bệnh viện về, bà bỏ luôn không dám tiếp tục uống nước xay sinh tố còn ông vẫn tiếp tục uống đều đều hy vọng sống trăm tuổi để hưởng hưu sau gần 30 năm phục vụ chính phủ Hoa Kỳ.

Ông liên tục mời chúng tôi tới nhà trước là thăm ông bà, sau đi sòng bài nay đã mở ở tiểu bang Delaware, nơi ông cư ngụ. Ông thích ở tiểu bang này vì đặc biệt không phải trả thuế tiêu thụ khi mua bán từ vật nhỏ tới lớn  như T.V., xe hơi v.v...

Ông bạn tam quý tính tình điềm đạm, lời nói cân nhắc. Ông quý bạn, đến nhà ông lúc nào cũng có quà bánh nhậu nhẹt. Tuổi già ông bị bệnh cao máu, tiểu đường, cholesterol. Cả 3 căn bệnh ông đều theo sự chỉ dẫn của bác sĩ và lướt qua căn bệnh nhẹ nhàng. Trong câu chuyện, ông nhất quí tâm sự với ông là khi đo máu tại văn phòng bác sĩ, số đo là 140/90; bác sĩ thứ nhất bắt ông uống thuốc còn ông thứ hai bắt ông bỏ thuốc. Ông nghe lời ông bác sĩ thứ hai. Ông còn tâm sự là khi máu hơi cao, nhai hai cọng rau cần sống là áp suất máu xuống liền.

Thú vui của 2 ông bà bạn tam quí là mỗi cuối tuần tham quan chợ trời. Chiều chiều, 2 ông bà dắt tay nhau đi vòng quanh mấy khu phố cho khỏe đôi chân. Thì giờ còn lại, 2 ông bà lo săn sóc nhà cửa, cơm nước cho cô con gái cưng. Lâu lâu, 2 ông bà tham gia cùng hội cao-niên du lịch khi gần khi xa. Hết Toronto, Canada tới Los Angeles, Las Vegas rồi lại trở về Little Saigon quận Cam, California.

Ông nhất và tam quý, mỗi ông đưa ra một kết luận về bảo trì sức khỏe; 1 ông khuyên nên thỉnh thoảng nhịn đói cho bao tử nghỉ ngơi, 1 ông khuyên đôi lúc để đầu óc trống rỗng cho bộ óc được thư giãn.

Để trám chỗ cho ông bà bạn nhị quí nay đã ở xa, chúng tôi mời được ông bà bạn cùng lứa tuổi. Đặc biệt ông người miền Nam, quê quán tại Cần Thơ. Duyên trời đưa đẩy ông lại kết duyên với bà vợ xa xôi sinh quán tại Hà-Nội. Sau mười mấy năm tù dưới chế độ Cộng Sản, ông may mắn qua Mỹ theo diện HO. Thời gian trong tù ông không giúp gì cho bà vợ yêu quí với một nách 8 đứa con. Ông bất lực trước hoàn cảnh hoạn nạn của ông nên sau khi thoát nạn tù đầy, ông dành hết thời gian còn lại lo săn sóc sức khỏe cho bà vợ ông hết lòng yêu thương vì ông mà phải chịu bao vất vả, lo lắng, thương nhớ trong thời gian tù tội dài đằng đẵng.

Sau khi lo lắng sức khỏe cho bà xã, thú vui còn lại của ông là lo công tác từ thiện tham gia công việc hội đoàn, phục vụ bà con ở hội cao-niên. Lâu lâu hướng dẫn bà con trong hội du lịch xa, gần.

Mải miết nói về 3 ông bạn quý, suýt nữa tôi quên nói về mình. Sau khi nhìn nhận  những kinh nghiệm và hoàn cảnh của 3 ông bạn, 1 nhận xét chung chung là các ông bạn đều 1 lòng lo lắng phục vụ bà xã, ráng cố cùng nhau an hưởng những ngày còn lại bên nhau, trải qua những thăng trầm của cuộc sống, các ông bạn thấy hạnh phúc cuối đời là những báu vật cần bảo trì, thăng hoa và trân quí.

Một ông bạn già, bà vợ dứt gánh ra đi vĩnh viễn để lại ông một thân một mình trơ trọi. Trong các cuộc họp hội đoàn ông đều tâm sự nay tôi mồ côi vợ, rất lẻ loi mỗi khi gặp bạn bè. Một ông bạn nữa bà vợ hôn mê, nằm liệt giường đã 6 năm bỏ lại ông một mình bơ vơ với 2190 ngày dòng giã từ 9 giờ sáng tới 8 giờ tối đều đặn lúc nào cũng bên cạnh bà với cả 1 tấm lòng bền bỉ, chịu đựng, nhẫn nhục cầu xin chúa mỗi ngày cho bà một  ngày nào đó được tỉnh lại nói chuyện cùng ông.

Một cụ bà năm nay đã gần chín bó. Cụ ông bỏ ra đi rất sớm ở tuổi ngũ thập. Hạnh phúc của cụ bà là nhìn đàn con, cháu chắt khôn lớn, thành đạt nơi xứ lạ quê người.

Nhìn đi nhìn lại xung quanh mình toàn những tấm gương quý báu, ngẫm nghĩ lại quãng đời đã qua, nhiều lúc thiếu bổn phận với nội tướng, tôi rút ra được một bài học là từ nay trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải chiều lòng bà xã để bù vào những thiếu sót trong những quãng đường dài đã đi qua và hy vọng mình sẽ làm được những điều chính đáng mình phải làm trong những ngày sắp tới.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,763,825
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến