Hôm nay,  

Đi Mỹ Thăm Anh Thăm Bạn

16/01/200800:00:00(Xem: 138765)

Tác giả: Nguyễn Quí

Bài số 2200-1992-766vb4160108

(Bài Viết Về Nước Mỹ năm 2007)

*

Tác giả Nguyễn Quí, tuổi thất thập, từ Việt Nam sang Mỹ thăm người anh ruột, gặp gỡ bạn bè cũ. Bài viết ngắn của ông cho thấy nhiều biến thiên trong một gia đình.

*

Ba giờ chiều một ngày cuối tháng 7 năm 2007, tôi ì ạch vừa mang vừa xách mấy thứ quà lỉnh kỉnh ra phi trường Tân Sơn Nhất.  Sau khi làm xong mọi thủ tục, tôi vào phòng cách ly chờ và gần 5 giờ chiều thì lên máy bay.  Đây là lần đầu tiên tôi đi xa những nửa vòng trái đất.  Nhưng tôi rất vui vì sắp dược gặp người anh ruột đã bao năm xa cách.  Kể từ khi ra di, anh tôi chưa một lần về chơi; trước kia vì sợ, còn nay lại vì đã già yếu. 

Đúng 5 giờ chiều máy bay cất cánh và lao mình ra biển Đông để tới Đài Bắc.  Nghỉ một lúc rồi tôi chuyển máy sang máy bay của hãng China Airlines bay tiếp sang Mỹ. 

Sau hơn mười tiếng mỏi mệt cuối cùng tôi đã tới California.  Tám giờ tối, trời xẫm dần, bao ánh đèn dưới sân bay Los Angeles lung linh như bao ngôi sao dưới đất.  Anh đèn đêm trên phi trường đẹp lắm! Máy bay lượn vòng  rồi từ từ hạ thấp độ cao, lăn bánh trên phi đạo rồi dừng hẳn.  Mọi người thở phào nhẹ nhõm, mừng vui vì chuyến bay dài đã thật sự an toàn.  Thế là tôi đã tới một đất nước tự do, rộng lớn, một cường quốc của thế giới! 

Tôi vui sướng vì cũng sắp gặp lại người anh duy nhất và đã già nua bởi thời gian không ngừng trôi; mà tuổi thanh xuân thì không thể dừng lại!

Làm thủ tục nhập cảnh xong, tôi vội vã ra cổng phi trường và thật là cảm động khi nhìn thấy hai vợ chồng người bạn (chúng tôi quen nhau từ ngày họ ở trường đại học Bách Khoa ở Việt Nam) đang đợi tôi để đưa về nhà, vì anh tôi đã già, 80 tuổi, không lái xe được nữa.  Và cũng vì ông bạn cứ một mực để ông ấy ra đón.  Nghĩa là sau mấy chục năm xa cách, tình bạn của chúng tôi vẫn như xưa. 

Gần 12 giờ đêm xe mới tới nhà.  Chúng tôi ghé tiệm phở "Việt Nam" để thưởng thức bữa đêm đầy xúc động!  Nhà văn Nguyễn Tuân đã từng mô tả tô phở thật hấp dẫn; và nó thật hấp dẫn còn bởi tình người.  Tuy nhiên phải nói giá phở ở đây đắt gấp 5-6 lần ở Sài Gòn.

Sáng hôm sau, bạn tôi đưa tôi tới nhà anh tôi.  Bầu trời Cali hôm nay trong sáng.  Mây trắng bay bay trên trời và hoa cỏ thắm tươi trên mặt đất.  Các sắc hoa rực rỡ đủ loại, đủ màu.  Nhà cửa thưa, đường rộng thênh thang, khí trời man mác.  Đẹp thay và vui lắm thay.  Ôi lòng đầy xúc động, đầy vui sướng. 

Một ông già; phải nói là một cụ già mới đúng.  Vì anh tôi đã ngoài tám mươi - đang đứng trước cửa chờ tôi.  Hai ông già gặp nhau (vì tôi nay cũng đã thất thập rồi), mừng mừng tủi tủi, nghẹn ngào chẳng nói nên lời.  Tôi mừng  vì sau mấy chục năm xa cách anh em tôi mới được gặp lại nhau.  Từ ngày anh tôi rời nước ra đi để tìm cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn, một nơi gửi gấm tuổi già và được sống đầy đủ trên một đất nước tự do và nhân đạo.  Anh tôi đã bắt đầu mất dần trí nhớ, người dong dỏng cao, gầy ốm vì bệnh tiểu đường, nhà cửa không có, nhưng tôi vẫn mừng vì ở đây anh tôi vẫn được chính phủ cho tiền ăn và chi tiêu, cho tiền thuê nhà và thậm chí cả tiền thuê người trông coi, cả về mặt y tế cũng được cấp thuốc men đầy đủ.  Bởi ông ấy được sống trên một hợp chủng quốc đại phú cường, tự do và đầy lòng bác ái.  Nếu như ở Việt Nam thì chưa thể nào mơ tới điều tốt đẹp đó.  Nước Mỹ thật là bao dung!  Biết bao người từ các nước khác đến định cư đều được đãi ngộ tốt - nào công việc làm, ăn học và chăm sóc chu đáo khi về già.  Thay mặt anh tôi, xin cám ơn những người dân Mỹ đầy lòng nhân đạo và tận tình giúp đỡ mọi người!  Chúc mừng nước Mỹ luôn phồn vinh.

Sau bao ngày hàn huyên với ông lão 80; bỗng một hôm tôi thấy tấm thiệp mời dự lễ thượng thọ của em gái anh tôi.  Cũng xin mở ngoặc ở đây để nói rõ cái từ "em gái anh tôi".  Ấy là vì cái thời xa xưa, từ những năm 1900… lâu lắm lắm; mẹ tôi từ Hà Nội xuống Kim Sơn - Ninh Bình buôn bán nên đã quen một chàng trai thư sinh, tuấn tú con trưởng nhà ông Cai Tổng.  Mẹ tôi, một cô gái lai Pháp xinh đẹp.  Nhưng vốn tính tự do nên không chịu nổi cái khuôn phép của lễ giáo phong kiến rất gò bó nên bà đã giã biệt nhà chồng sau gần một năm chung sống để trở lại đất Hà Thành, trở lại cái làng quê đã từng có tên trên câu thơ: nhịp chầy Yên Thái tiếng chuông Tây Hồ (Hồ Tây).  Còn ông trưởng nhà ông Cai Tổng thì ngậm ngùi, tiếc thương mà không dám vượt qua vòng lễ giáo đó, đành ở lại xứ Kim Sơn.  Sau vài tháng, mẹ tôi sinh ra anh tôi.  Một thời gian sau mẹ tôi lại tiếp tục về ở với bố tôi: cũng lại là con trưởng của một ông phó tổng, cháu đích tôn của cụ quan Nghè dòng họ Nguyễn Quý, đỗ tiến sĩ thời vua Minh Mạng năm thứ 7.  Tuy nhiên lần này thì mọi việc êm ấm vì quan Phó Tổng qui tiên sớm, còn ông con trưởng thì lại hiền lành.  Mẹ tôi đã sinh ra tôi.  Vậy là chúng tôi là hai anh em cùng mẹ khác cha; đồng thời cha tôi cũng là cha dượng và cha nuôi của anh ấy, vì chúng tôi cùng chung sống cho tới khi anh ấy lấy vợ ra ở riêng.  Còn chàng trai quý nhà ông Cai Tổng sau một thời gian cũng lấy vợ kế và sinh ra cô con gái lớn N.T.B.T. tức là người em gái của anh tôi hiện nay. 

Năm 1946 gia đình tôi đi tản cư về Kim Sơn, lại đến ở cùng làng với bố anh ấy cho nên hai gia đình kết thân với nhau và chúng tôi là đôi bạn thời niên thiếu; cùng tuổi và cùng học chung lớp nên thân nhau từ hồi đó.

Tôi mừng quá vì bao năm xa cách nay lại biết được bà ấy ở gần đây!  Tôi vội "a lô" ngay.  Và thật là may mắn, đầu dây bên kia có tiếng trả lời.  Tôi hỏi đùa là "xếp" có nhớ người em trai của ông anh bà không"  Vậy là "xếp" cũng mừng quá vì nhận ra tôi.  Lập tức bà mời tôi tới chơi.

Sáng hôm sau trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ, lòng vui lâng lâng, chợt xuất hiện N.T.B.T. - người bạn năm xưa và cô con gái của bạn xuất hiện trước cửa nhà anh tôi.  Cô gái nhỏ nhắn và vui tính năm xưa nay đã già nhưng vẫn còn đẹp trong con mắt tôi và con gái bạn cũng mảnh mai, hiền lành và xinh đẹp.  Chúng tôi nhìn nhau bằng con mắt cảm mến và rồi cùng cười vui chan chứa tình người, tình bạn cố tri.

Để đáp lại tấm lòng tri kỷ, vậy là chiều hôm sau, một buổi chiều mùa thu man mác; chúng tôi lại gặp nhau trên quả đồi vùng Mission Viejo, nơi bạn tôi ở.  Suốt dọc đường, hai bên đầy hoa và nắng gió, đầy cây xanh và những thảm cỏ mượt mà.  Hoa ở đây đủ loại nhưng tôi thích nhất là những bông hoa sắc vàng nổi gù lên như đầu con chim có mào và những đóa hồng phơn phớt, hay những bông đỏ rực rỡ và mịn như nhung, những đóa cúc to và trắng tinh khôi. Thật là một vùng đồi êm ả, rực rỡ sắc hương.  Ngôi nhà cô bạn, à quên bà bạn thật khang trang, xinh đẹp.  Lại một lần nữa tôi rất vui và cảm động bởi người bạn năm xưa không quên tôi mà tiếp đón nhiệt tình.  Ôi lạy chúa! Đấng bề trên đã cho tôi có những người bạn tốt, thật tốt.

Tối hôm ấy một bữa tiệc đúng thật nhộn nhịp được bày ra.  Không khí thật là huyên náo và đầy ấp tiếng cười!  Các con và cháu của bạn tụ tập đầy nhà vừa là để chào mừng tôi - người bạn phương xa tới vừa là để mừng một cháu mới sinh.  Vui lắm lắm!  Xin cảm ơn đã cho tôi được gặp lại những người bạn thật, gặp lại anh tôi sau bao năm xa cách.  Cảm ơn nước Mỹ văn minh và đầy lòng bác ái.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,414,404
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến