Hôm nay,  

Bàn Tay Của Bora

24/02/200800:00:00(Xem: 116935)

Tác giả: DTKN

Bài số 2232-1620809-vb8240208

*

DTKN là bút hiệu của một nữ sinh viên 26 tuổi, từng nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2002 khi mới 20 tuổi. Năm 2007, cô có bài “12 năm ở Mỹ”, khi đang hoàn tất chương trình cao học. Sau đây là bài viết mới nhất.

*

Chiều cao của Mâng được tiếng tiết kiệm, trong khi bề ngang thườnc có phương hướng hào phóng. Thưở nhỏ Mâng luôn đứng trội hơn đám nhóc trong xóm. Nhưng vào đến giữa cấp 2 thì Mâng tịt lớn, ngậm ngùi nhìn đầu chúng bạn từng cái từng cái một lần lần nhích qua đầu nó. Lúc bấy giờ phần kiễng chân, rướn cổ đến phiên Mâng lãnh đủ, lãnh thừa. Qua hết mùa hè lớp bảy Mâng theo gia đình sang Mỹ. Đặt chân lên đến đất mới Mâng bỗng nhiên được thăng chức. Từ một người lùn lên đến người "siêu" lùn. Từ 'small' lên đến 'super small'.  Bởi lẽ nó bé con quá nên mấy đứa cùng lớp thường gọi Mâng 'shortie' hoặc 'smallie'.  Ban đầu bất đồng ngôn ngữ nên Mâng không hiểu, chỉ lờ mờ biết đám nhóc đang nhạo nó.  Khi Mâng đã gom đủ vốn tiếng Anh để giải mã từ 'shortie' và 'smallie' thì cũng là lúc đám nhóc đổi đối tượng, quay sang ghẹo chọc những đứa tị nạn mới, lù mù tiếng Anh hơn.

Chị lớn thường trách móc mỗi khi nghe Mâng than đến chiều cao của nó. Chị bảo Mâng sanh ra tay chân đầy đủ, không bị bệnh hoạn, yếu đuối đã là điều may  mắn nhiều người không có được.  Chị đưa Mâng xem hình ảnh của các em khuyết tật từ những hi từ thiện như The Smiling Train hoặc The Christian Fund, những nơi chị trợ giúp  Mâng nhìn vào những khuôn mặt lạc lõng ấy, thấy được mất mát và khổ cực.  Mâng cố nghe và thấm thía suy tưởng lạc quan và công bằng của chị.  Nhưng rốt cuc, Mâng vẫn không dứt bỏ được hết buồn tủi  cho cái tấc thước dọc khiêm nhường trời ban.  Mỗi lần chen lấn trên xe buýt vào giờ cao điểm hoặc đi mua quần áo, Mâng lại thầm ước điều ước cũ rích ấy, 'Mong sao cao thêm năm in'.  Ước rồi lại buồn vì biết điều ấy khó lòng thành sự thật.

Sinh nhật mười bảy của nó, chị lớn mua tặng Mâng đôi giầy cao gót màu nâu.  Mang được một tuần thì Mâng bỏ cuộc, lò mò quành về với đôi sneakers đế dẹp.  Không hiểu sao người khác đi giầy cao gót tài tình thế.  Những cái gót bé bằng đầu đũa vậy mà họ, đứng trên chúng, có thể lướt qua lượn lại với cả dịu dàng và tốc độ.  Tình trạng buồn về chiều cao của Mâng có lẽ còn kéo dài nếu nó không gặp Bora.  Hay nói chính xác hơn, bàn tay của Bora.  Chuyện ấy xảy ra cách đây cũng đã sáu, bảy năm, và nếu không vô tình đọc thấy thông báo đám cưới của Bora tuần trước thì có lẽ Mâng cũng đã quên hẳn lần gặp gỡ thật bình thường tuy nhiên với Mâng, thật đáng nhớ giữa chiều cao của nó và bàn tay bé xíu của Bora.

Hôm đó là ngày đầu tiên Mâng đi tập yoga ở trường đại học.  Yogi dẫn đầu là một bác sĩ  nữ, nom đã ngoài sáu mươi nhưng bà di chuyển thật nhẹ nhàng, nhanh nhẹn.  Trước khi bắt đầu, bà qui tập học sinh lại để thông qua những động tác yoga mà bà sẽ truyền đạt trong bốn tháng tới.  Có những động tác, bà nói, liếc mắt về phía Mâng, sẽ gây khó khăn cho những người thấp, vì thế "những người thấp" có thể nói chuyện riêng với  bà để được "yểm trợ đặc biệt". Lòng Mâng đã có chút bẹp xì, nỗi buồn đã bắt đầu len lỏi.  Tay chân của mọi người trong lớp chợt chập chờ trước mắt Mâng - vừa dài lại vừa thon, thay vì ngắn ngủn, cục mịch như của nó.  Nhưng Mâng chưa kịp buồn trọn nỗi buồn thì bất chợt một học sinh khác ngồi cách đó mấy hàng giơ cao tay.  Cô gái chậm rãi hỏi, 'Bà nghĩ tôi có thể tập yoga với bàn tay này không"'

Bora cũng là sinh viên năm hai như  Mâng.   Bora học nghành Chính Trị với ước mơ trở lại Nam Hàn sau khi tốt nghiệp.  Lúc đó tuy có chút tò mò nhưng Mâng không hỏi về bàn tay của Bora.  Sau này, khi cả hai đã ra trường và mất liên lạc, điều Mâng nhớ nhất ở Bora không phải vì cô bé có bàn tay đặc biệt, khác thường, mà vì hình như lúc nào cô cũng cười, hình như cô không bị ám ảnh bởi khác biệt của bản thân như Mâng.  Nói như chị lớn của Mâng thì Bora đã vượt qua được cái bức tường buồn tủi.  Mâng thì, chị ví von, vẫn còn đang lượm gỗ đóng thang.

Cánh tay trái của Bora có lẽ ngắn bằng của Mâng, cũng tròn tròn, cục mịch.  Nhưng từ cổ tay đổ xuống thì khác.  Cổ tay Mâng dẫn đến bàn tay, bàn tay có năm ngón xòe, cụp, và tuy ngón nào cũng lùn cũn nhưng tất cả hoạt đng bình thường.  Thay vào đó, cổ tay của Bora gắn liền với mt cục đỏ, và trên cục đỏ ấy có năm cục đỏ khác, lớn nhất bằng hạt đậu phụng, bé nhất bằng hạt tiêu sọ.  Năm cục thịt nhỏ ấy nếu phát triển bình thường thì đã là năm ngón tay của Bora.  Khi Bora giơ tay lên cho bà yogi xem, cô bé từ từ thụt lại, không vi vã, không giấu diếm.  Mâng nhớ như in cái khoảnh khắc đôi mắt nó chạm bàn tay của Bora, và sự tủi thân về chiều thấp của nó chợt tan biến, chợt được thay thế bằng ngạc nhiên xen lấn hổ thẹn.

Dĩ nhiên Mâng không thay đổ 360 đ ngay tức khắc.  Nhưng từ dạo đó Mâng dần dần bắt đầu biết quí trọng những gì nó có, bắt đầu với hai bàn tay với đủ mười ngón tay bình thường.  Nó bắt đầu làm những điều mà trước đây nó ngại với lí do...hơi bị lùn. Khi đi chợ, nó bớt đỏ mặt mỗi lần phải nhờ người khác lấy dùm món đồ nào đó nằm ở tầng trên.  Trên xe buýt, dịp nào bị lấn áp, thay vì im re rồi buồn giận, Mâng đập nhẹ vào vai người bên cạnh, xin tránh đường.  Đặc biệt là mõi lần đi giao thiệp bên ngoài, Mâng thôi không tránh né tiếp xúc với những người cao to nữa.  Để rồi trong mt lần tiệc như bao lần tiệc khác, Mâng gặp người lý tưởng của nó.  Tuy anh đứng cao hơn Mâng mt foot mt in rưỡi, nhưng anh hiền như khoai mì (tức là dễ bị ăn hiếp).  Giữa hai đứa Mâng oai như Napoleon, viên tướng bé xíu, còn anh, anh là cận vệ.

Đám cưới của Bora tổ chức ở Nam Hàn.  Mâng lọc cọc gõ lời chúc mừng lên trang web gia đình Bora lập ra.  Trang chủ có tấm ảnh của Bora lúc ấu thì, cười toe trước cái bánh sinh nhật hình tròn.   Cám ơn nhé cô bạn thích cười.  Cám ơn duyên phận đã tạo nên cuc gặp gỡ giữa chiều cao của Mâng và bàn tày của Bora.  Cám ơn đã giúp Mâng tìm đủ gỗ để đóng được cái thang mà vượt qua bức tường bướng bỉnh hôm xưa.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,459,468
Trong chuyến viếng thăm tiểu bang Utah, tôi được gia đình con tôi đưa đi thăm hầu hết các thắng cảnh nơi đây. Thủ phủ của tiểu bang là Salt Lake City. Cái hồ nước mặn rộng mênh mông nằm trên vùng đất có cao độ hàng ngàn bộ cách mặt biển.Một kỳ công của Thượng Đế đã ưu đãi cho vùng đất cao nguyên này. Utah còn là Thánh địa
Chiều qua, em điện thọai hỏi chị ngày Father s Day năm nay gia đình chị dự định đi nghỉ ở đâu. Chị chưa kịp trả lời em thì đường dây bên kia có người gọi đến, chị xin lỗi tạm "hold" và khi nói chuyện lại với em thì máy đã cúp. Có lẽ em vội đi đâu, chờ lâu không được. Em có biết ai gọi chị hôm qua
Tôi có hai người bạn: Khang và Dũng. Tôi biết Khang vào một ngày mùa Hạ trong chương trình Chiều Vui Đại Học tại Sàigòn. Lúc đó Khang đang là sinh viên Luật khoa. Hiền hoà và ít nói, Khang thỉnh thoảng đến nhà tôi. Thường chúng tôi gặp nhau ở quán cóc. Cái thuở tuổi xanh còn nhiều ước vọng. Khang nói sau nầy nhất định
Vào dịp lễ giáng sinh, khoảng 5 giờ chiều trời đã tối, tôi và đứa cháu gái xếp hàng trong chợ bán thực phẩm chờ trả tiền. Chợ đông nghẹt, hai bà cháu tôi đứng cuối nên hơn nửa tiếng mới thanh toán xong. Cháu đẩy xe đi trước, tôi đi sau, bỗng có tiếng gọi: - Bác ơi, cho con hỏi một chút được không" Ngoảnh nhìn lại phía sau
Nước Mỹ nơi mang đến cho những người nhập cư một khái niệm "Tự Do" đầy nhân bản, cũng là nơi có quá nhiều thử thách trước nhu cầu "hội nhập", một yếu tố quyết định để xây dựng cuộc sống mới trên Xứ Cờ Hoa. Người Việt mình không nằm ngoài quy luật ấy. Tôi đã nghe ai đó nói... Nước Mỹ tựa như một lò luyện, nó có thể nấu chảy
Chiều nay, Đính vừa mở computer thì nhận được điện thư của Thăng, người em họ cho biết tin vắn tắt "Chú Tư bị ung thư gan thời kỳ thứ ba chắc khó qua khỏi, anh làm ơn nhắn cho chị Hoàng và anh Hân biết dùm em, số điện thoại của chú ấy là. ." Đính tự nhiên thấy một niềm bồi hồi lo âu xâm chiếm lấy tâm hồn anh vốn đang
Từ Little Saigon lâu nay vẫn có những chuyến xe bus đón khách đi "Tour Casino." Trước đây, xe đón tại khu chợ ABC và chợ Bến Thành, trên đường Bolsa. Nay thì hàng ngày ở ngã ba đường Bishop và Moran, thuộc thành phố Westminster. Xe này cũng rước các người đi Casino (đánh bạc) từ Los Angeles đa số là đồng bào người Việt
Chiều nay, Đính vừa mở computer thì nhận được điện thư của Thăng, người em họ cho biết tin vắn tắt "Chú Tư bị ung thư gan thời kỳ thứ ba chắc khó qua khỏi, anh làm ơn nhắn cho chị Hoàng và anh Hân biết dùm em, số điện thoại của chú ấy là. ." Đính tự nhiên thấy một niềm bồi hồi lo âu xâm chiếm lấy tâm hồn anh vốn đang
Cali đi dễ khó về Trai đi có vợ, gái về có con Khi phổ biến hai câu thơ trên, chắc người ta chỉ có ý rằng (") Cali là đất tốt để dừng chân, sinh sống, lập nghiệp. Không nơi nào trên đất Mỹ có khí hậu dễ chịu như ở Cali, rất thích hợp cho người lớn tuổi. Hơn thế nữa, Cali còn có những khu thương mại được mệnh danh là Saigon Nhỏ
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Nhạc sĩ Cung Tiến