Hôm nay,  

Người Chị Cả & Giấc Mơ Du Học

07/12/200700:00:00(Xem: 182396)

Người viết: Nguyễn Thị Mão

Bài số 2169-1961-737vb6071207

*

Tác giả sống và làm việc tại San Francisco, là người đã cổ võ cô bạn Nguyên Phương gửi bài Viết Về Nước Mỹ. Nghe tin bạn được giải đặc biệt, cô xin nghỉ làm lên xe đò xuôi Nam cùng bạn dự lễ phát giải 2007. Sau đây là hai bài viết ngắn của cô.

*

1.  Người Chị Cả

 Sau ngày 30 tháng Tư năm 1975,  gia đình tôi cũng như nhiều gia đình Việt Nam khác còn ở lại Việt nam, đã phải đối đầu với đủ loại  khó khăn của cuôc sống duới chế độ cộng sản. Bố công chức mất việc, các em còn nhỏ, là con cả trong nhà tôi đã không quản ngại đi bán chợ trời, rồi chuyển qua đi buôn hàng chuyến.  Rồi cơn lốc đổi tiền lần thứ hai lại cuốn mọi nguời theo giòng xoáy của xã hội.

  Dòng nguời Việt vuợt biển đang diễn ra âm thầm khắp nơi.  Bên cạnh sự ra đi của ngưòi Hoa, gia đình tôi cũng thấp thỏm tìm đuờng. Tôi là người đầu tiên đi để mong cho gia đình có hy vọng sống còn. Năm 1980,  tôi đã may mắn thành công cùng với hơn 100 ngưòi khác trong một chiếc thuyên chỉ rộng có 4 mét chiều ngang và 22 mét chiều dài,  đến trại Bidong sau bốn ngày lênh đênh trên biển.

Sau 1 năm ở trại tị nạn tôi đuợc lên đuờng đi Mỹ với vôn liếng chỉ có tờ giây tị nạn trong tay, còn tiếng Anh thì chẳng biết là bao.

Đặt chân đến phi truờng San Francisco,  tôi đuợc đón bởi nguời bảo trợ và đuợc đưa đến một apartment ở downtown. Hôm sau tôi đuợc đưa đi làm thủ tục giấy tờ,  và tôi biết rằng tôi từ nay phải tự lo lấy và còn phải nghĩ đến bố mẹ và các em còn ở Việtnam,  tất cả trông mong vào mình.

Cũng như những nguời tị nạn Việt nam khác,  đi học và làm việc để tìm cho mình một tuơng lai và cơ hội giúp gia đình,  tôi không dám nghĩ đến bản thân tôi nhiều,  mặc dù tuổi tôi đã cao trong lúc đó.

Tất cả làm lại từ đầu,  tôi đến truờng học để học tiếng Anh,  tối đi làm nhà hàng.  Rồi lên college học tiếp tục với ngành kế toán,  nhưng tôi vẫn tiếp tục làm nhà hàng để có thu nhập thêm,  gửi tiền về giúp bố mẹ tôi và các em.

Sau khi tốt nghiệp tôi may mắn đuợc làm trong một công ty bảo hiểm,  tôi thôi viêc làm nhà hàng. 

Bên cạnh cuộc sống mới,  tôi vẫn chú ý đến việc bảo lãnh gia đình sang đoàn tụ, và đây là buớc thứ hai để có cơ hội thực hiện giấc mơ tự do mà gia đình tôi hằng ấp ủ. Nhưng bố tôi đã mất sau khi mọi thủ tục xong,  chỉ chờ ngày mua vé và lên đuờng. Không lời nào có thể diễn tả nỗi đau trong tôi lúc bấy giờ,  khi hay tin bố tôi chết vì bị nhiểm trùng sau một cuôc giải phẫu ruột thừa. Lòng tôi trùng xuống và bàng hoàng về chuơng trình y khoa của nuớc Việt Nam dưới sự thống trị của cộng sản,  mạng nguời có thể chết dễ dàng chỉ vì thiếu vệ sinh trong ngành y khoa. Gia đình tôi hoả táng bố theo lời uớc nguyện của bố khi bố còn sống,  vì bố không muốn cộng sản đào mồ bố lên khi họ cần giải toả đất đai.

Năm 1990 ngày sở di trú báo tin gia đình tôi đoàn tụ. 

Nỗi vui trong tôi không làm sao tả nỗi,  tôi sẽ đuợc găp lại mẹ và các em sau hơn 10 năm xa cách. Nhưng  gia đình tôi không sang đầy đủ vì hai em gái tôi đã lập gia đình nên phải chờ thêm 10 năm nữa,  chỉ có mẹ tôi và 2 em còn độc thân sang đuợc.

Tất cả chỉ còn là thời gian.

Năm 2000,  tôi lại vui mừng đón các em tôi sang đoàn tụ,  lần này còn có thêm 2 cháu gái,  2 cháu trai và 2 ngưòi em rể nữa. 

Cũng như bao gia đình Việt nam khác, uớc mơ của gia đình tôi đã thưc hiện đuợc,  và riêng mẹ tôi rất mãn nguyện đuợc sống trong vùng đất tự do.

Sau khi gia đình tôi đoàn tụ đầy đủ,  mẹ tôi sống đuợc thêm muời hai năm mới qua đời, măc dù đôi lúc mẹ cũng buồn vì nhớ quê cha đất tổ,  nhớ hàng xóm và bạn bè,  nhưng mẹ hiểu rằng mẹ phải đánh đổi tất cả để có hai chữ tự do. Lúc này tôi cũng yên bề gia thất mặc dù tôi chẳng còn trẻ nữa.  Nhưng tôi thật hạnh phúc vì tôi đã thực hiện đuợc giấc mơ tự do mà bố mẹ tôi hằng ấp ủ trong suốt thời gian khi còn sống ở Việtnam. Tôi nhớ mãi lời mẹ tôi nói khi bà đặt chân lên đất Mỹ "Mẹ sinh ra ở miền bắc,  sống ở miền nam,  và sẽ chết ở bên Mỹ".

Đúng là Mẹ tôi đã an nghỉ trên đất Mỹ, sau khi đã cùng các con  đuợc sống tự do và làm nguời tự do. Còn bố tôi yên nghỉ trên cõi vĩnh hằng, nhưng tôi chắc rằng bố đang mỉm cuời khi biết rằng tôi đã làm đúng vai trò của nguời chị cả trong gia đình,  và thực hiện được phần nào ước mơ của Bố, mong cho các con các cháu được sống đời Tự Do.

2. Giấc Mơ... “du học”

Tôi còn nhớ tháng Hai năm 1975, tôi đang làm thủ tục đi du học Mỹ do người cô bảo trợ tài chánh, thì biến cố 30  tháng Tư xảy ra, thế là tôi mất cơ hội đi du học.

Làn sóng người di tản khỏi Saigon tháng Tư năm ấy ngày một gia tăng, tôi chỉ mong làm người di tản thôi.

Khi nhận được tin nhắn của Bill, một người Mỹ làm quản lý hãng cafe Martin cho cô tôi, tôi tức tốc lên để làm thủ tục di tản, nhưng khi tôi lên đến nơi thì Bill đang kẹt tại phi trường Tân Sơn Nhất, nên không thể ra đón tôi và một số thân nhân, bạn bè của Bill đang chờ tại nhà cafe Martin đường Hai Bà Trưng.

Thế là mọi người túa ra  tìm đường thoát, tôi đi cùng người anh họ đến tòa Đại sứ Mỹ để mong có lối thoát, nhưng nơi đây người đông nghẹt và cổng thì đóng kín. Tôi và anh họ tôi đành trở về nhà.

Rồi ngày định mệnh đã đến, anh họ tôi phải vào trại cải tạo như bao người lính khác vì anh là một phóng viên quân đội, còn tôi trở về với gia đình bố mẹ tôi bên đường Trương Minh Giảng.

Gia đình tôi lúc bấy giờ rất khổ sở vì bố tôi là một công chức nên ông bị mất việc, mẹ tôi chỉ ở nhà nội trợ nên kinh tế gia đình rất sa sút, cơ cực. Tôi phải bươn chải với chị tôi để kiếm tiền về giúp gia đình. Hai chị em tôi làm đủ nghề như bán rau ngoài chợ, buôn cafe chui từ Long khánh về saigon...

Thế rồi tôi bắt được mối đi vượt biên, và tôi bàn với bố mẹ tôi để tôi ra đi. Gia đình bàn nhau, nghĩ rằng chị tôi trước kia làm sở Mỹ, thì chắc được ưu tiên và quyền lợi hơn, nên bố tôi quyết định để chị tôi đi trước. Thế là giấc mộng ra đi của tôi lại phải chờ cho dịp khác.

 Hôm sau chị tôi lên đường và chị may mắn được tàu Tây Đức vớt cùng với 39 người khác cùng chuyến với chị. Chị không định đi, thế mà chị lại lại ra đi trước.

Sáu tháng sau... tôi lên xe đò xuống miền tây Rạch giá cùng với 3 người đồng hành. Chúng tôi cũng được xuống thuyền vượt biên cùng với khoảng 50 người khác.  Khi thuyền ra khơi, chúng tôi bị công an bắt tại của khẩu Đại Ngãi, mang về đồn công an Rạch giá. Tôi bị ở tù 3 tháng tại đây rồi được về.

Một năm sau tôi lại tìm được mối đi, lại khăn gói lên đường trong âm thầm, nhưng chuyến đi bị báo nên người tổ chức hủy bò.

 Về nhà, với niềm hy vọng mới. Tôi lại đi sau khi 8 tháng chờ đợi, lần này thì lại oai hơn đi ngay sông Saigon, tôi đi xuống Cát Lái rồi xuống tàu với số người đông chưa bao giờ tôi thấy, khoảng 450 người trên chiêc thuyền to (sao họ tổ chứ tài thế cứ như được đi bán chính thức vậy), rồi lại rời bến.. . . . Nhưng ra đến Vũng Tàu thì tàu không thể đi thêm được vì khoang tàu nước vào nhiều quá, mọi người nhốn nháo, lo sợ... và công an ra tới thế là đưa mọi người vào đồn.... chuyến này tôi ở tù một tháng.

Trong nhiều năm, cứ như thế cho đến khoảng 8 lần, tôi mới thực hiện được giấc mơ du hoc chuyển thể thành tị nạn của mình.

Đầu năm 1989, có người bạn thấy tôi vất vả long đong trên đường xuất ngoại, anh ta có người quen sắp sửa một chuyến vượt biên, anh bèn hỏi tôi có còn giữ ý định đi nữa không" Tôi như bắt được vàng, hăng hái nhận lời và chuyến đi lần đó đã thành công. Tôi và 156 người khác cùng thuyền đã may mắn đến đảo Bidong Malyasia trước khi họ tuyên bố đóng cửa đảo. Tôi ở đấy 6 tháng và chờ phỏng vấn rồi tôi được chuyển trại để chờ đi Philippine trước khi định cư tại Mỹ.

 Tôi đến San Francisco đầu năm 1990. Cuộc đời tôi bắt đầu lại từ đầu ở tuổi rât muộn màng, nhưng tôi vẫn thấy tôi còn nhiều may mắn là thực hiện giấc mơ "du học" của tôi mặc dù phải trải qua thời gian quá dài, giấc mơ ấy cũng biến thể thành hai chữ "tị nạn".

 Mặc dù con đường "du học" của tôi đã biến thành "cuộc đời tị nạn" nhưng tôi thấy giấc mơ tự do đã thành sự thật, và tôi không quên mỉm cười với số mạng.

Ý kiến bạn đọc
02/07/201915:09:44
Khách
Cám ơn Hoàng Chi Uyên đã đọc bài viết đã hơn 10 năm , và đã viết lời khích lệ.Vâng cuộc đời tôi vất vả lắm nhưng , mãnh lực tự do cho bản thân và gia đình đã giữ cho tôi niềm kiên trì đến khi thành công. Nay mọi sự đã ổn đinh.
Mão Nguyễn
02/07/201905:20:51
Khách
Đọc bài Chị Nguyễn Thị Mão mà thương cảm cho số phận lênh đênh của chị: cơ hội đến sát tầm tay mà lại bị lỡ mất dịp thoát ra khỏi nước, lại còn bị tù tội. Thật đáng phục cho ý chí của chị: 8 lần bị thất bại mà chị vẫn kiên trì và đã thành công. đã thế mà chị còn bảo lãnh được cho cả nhà và còn lâp gia đình sống êm ấm hạnh phúc. Quả là ơn trên đã ban thưởng cho chị!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,326,194
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến