Hôm nay,  

Lời Thư Của Mẹ

16/12/200700:00:00(Xem: 168829)

Tác giả: Lê thị Hoài Niệm

Bài số 2178-1970-745vb8161207

*

Tác giả tên thật là Lê Phán Tuyết, hiện là cư dân Houston, Texas. Trước 1975, dạy học tại Nha Trang. Hiện ở nhà làm công việc nội trợ. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của bà là thư gửi con gái, một hải quân y sỹ Hoa Kỳ đang phục vụ trên tầu U.S.S Gunston Hall, thuộc hạm đội Năm ở  Đại tây dương.

*

 Con yêu,

Houston hôm nay nắng vẫn lung linh như  khi Ba Má tiễn con vào tận trạm cuối cùng cho hành khách lên phi cơ hôm ấy. Trong nắng, Má như đang thấy lại giọt nước mắt buồn của người Mẹ phải xa cách con gái mình, nhưng cũng thấy lại nỗi vui, niềm hãnh diện về con của Ba Ma.

Má vẫn nhớ mãi buổi chiều đẹp trời tại thính đường của trường đại học Rice, nơi mà Ba Má vừa ngừng xe nơi bãi đậu, đã thấy bóng dáng oai hùng của những quân nhân Mỹ trong bộ lễ phục trắng đi tới đi lui. Trước đây, Má chưa bao giờ  dám nghĩ tới việc một trong những Sĩ quan của quân đội Hoa kỳ, một quân đội hùng mạnh nhất trên thế giới, lại là đứa con gái đầu lòng của Má và Má đã khóc, nhưng là giọt nước mắt sung sướng, hãnh diện khi vị Đại úy tuyên đọc tên con, rồi họ mời Ba Má lên khán đài gắn cấp bực "Thiếu úy hải quân" cho con.

Má đã xúc động đến run tay khi gắn cấp bậc trên cầu vai bộ đại lễ màu trắng Hải quân của con. Và rồi sau đó, được nhìn con mặc bộ quân phục nữ Sĩ Quan Hải quân Mỹ oai nghi, trong tư thế đứng nghiêm chào vị Đại tá, cất lời tuyên thệ trước hàng trăm ánh mắt đang hướng về con, và khi tiếng kèn thúc quân cất lên, con đã hiên ngang bước đi dưới hàng kiếm chào uy dũng.

Chỉ mới hai tuần trước đó thôi, Má đã thức dậy lúc năm giờ sáng, co ro trong chiếc áo lạnh, ngồi lên xe, cùng con chạy đến văn phòng "Navy R.OT.C" trong "Rice University", để con dự thi lần chạy cuối cùng.  Má đã ngồi yên trong xe, nhìn theo con nhập vào toán Marine và Navy đang chạy ra bãi tập,  chắp tay cầu nguyện cho con "pass" cuộc thi.  Và rồi, sau những giờ chờ đợi, Má đã lặng người khi thấy con từ xa về lại mà miệng không có nụ cười. Mãi đến khi con ôm chầm lấy Má và nói khẽ: -”Con đã pass rồi! Con không dám mừng to vì cô bạn kia bị trượt, cô ấy khóc quá trời!"

Ôi con gái của Mẹ, con đã ý thức được niềm vui của con và nỗi buồn của người khác trong cùng một thời gian, không gian se lạnh ấy.

Nhìn theo bước con đi, ký ức Má quay về với kỷ niệm ngày xưa. Má nhớ Bà Ngoại. Nhớ  ngày Má ra đi vượt biên. Ngày ấy Bà Ngoại của con đã nuốt ngược nước mắt vào lòng. Dù tim gan có nát tan vụn vỡ, Bà đã không dám khóc thành tiếng vì sợ hàng xóm họ nghe, họ đi báo với công an, Bà đã rứt ruột rứt gan nhìn con cháu trốn chui, trốn nhủi đi xuống thuyền vượt biển - vượt biên, dù không biết có đến được bờ bến tự do, hay phải vùi thây trong lòng biển cả, làm mồi cho cá mập.

Bao năm qua, bà ngoại  đã không còn trên đời, để Má được sung sướng khoe với Bà rằng đứa cháu ngoại của Bà nay đang làm việc trên một chiếc tàu Hải quân Mỹ thật lớn, chiếc U.S.S Gunston Hall, thuộc hạm đội Năm ở  Đại tây dương, với năm bảy tầng lầu, có sân máy bay, có phòng ăn, phòng ngủ, có nước nóng, nước lạnh, có ti-vi, tủ lạnh v.. v., khác hẳn với chiếc thuyền con mong manh Má ngồi trên ấy ngày nào để vượt biển. Chuyến đi của Má sao quá hãi hùng, khủng khiếp, không như Con của Má hôm nay. Tàu của con đã lướt sóng ra khơi đi về hướng Phi châu xa tắp, đi sang bờ Hồng hải khó khăn kia, chiếc "Dương vận hạm" chuyển tải cả tình thương và sự sống đến giúp đỡ người dân ở những vùng đất đói khổ, nghèo nàn, giúp đỡ ngay cả những chiếc thuyền con đang lênh đênh trên sóng nước đang cần thực phẩm, khi lên bờ lại coi sóc cho kẻ ốm đau, và đó cũng là lý do con của Mẹ muốn trở thành một Hải quân Y-sĩ. Những người Lính Mỹ dù già hay trẻ, hay mới ra trường đi... tập sự như con, tất cả hầu như đã mang sẵn trong người một tình thương không biên giới. Con bảo: "Khi họ tình nguyện vào Quân đội là biết trước hiểm nguy mà! Đơn vị điều động đi đâu là mình phải nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, và làm tròn chức năng công việc của mình"!

 Cũng như những ngày qua ở đây, khi cơn bão Katrina hãi hùng chụp xuống thành phố New-Orleans, hình ảnh những người Lính Mỹ đã mang lại niềm tin, sự sống cho những kẻ không may. Ở đâu có khó khăn thì nơi ấy có bóng dáng những người lính, dù họ là Vệ binh quốc gia, hay người lính chính qui Nhảy dù, mà trong đó đã có người mang dòng máu Việt nam như con, họ có mặt ở khắp các đơn vị, ngay cả chiến trường IRaq. Tự dưng Má muốn khóc, Má nghĩ thương những người Lính của quân đội Mỹ bây giờ đang chiến đấu khắp nơi trên thế giới, và ngay cả những người đã hy sinh trong chiến trận ở Việt nam mình. Ngày đó họ chắc cũng trẻ như con và có khi còn nhỏ hơn con, họ đã từ giã Cha Mẹ, Anh chị em, từ bỏ căn nhà thân yêu với chăn êm nệm ấm, bỏ lại chỗ ngồi trên chiếc xe hơi êm ái, bỏ những bữa ăn với bánh thịt ê hề, bỏ, bỏ lại hết để đi sang một vùng đất xa xôi bên kia bờ Thái bình dương xa thẳm, vùng đất mà chắc gì trước đó họ đã nghe nói đến tên, đừng nói chi có được một người quen nơi đó. Họ chiến đấu trong rừng sâu núi thẳm, trong đồng tháp sình lầy, cực nhọc thể xác, bất ổn về tinh thần, để rồi cuối cùng hy sinh không tròn thân xác, vĩnh viễn đi về lòng đất lạnh trong nỗi đau chỉ của người thân trong gia đình, và sự thờ ơ; lãnh đạm, hất hủi của một số người đồng chủng, kể cả sự thù hằn của đám người "phản chiến".

  Má nhớ có lần Má đưa Con đi tham dự một buổi họp mặt đơn vị cũ của Ba Con, Con đã hỏi Má một câu thật bất ngờ khi Con nhìn thấy một "toán lính trẻ" với quân phục đứng làm dàn chào và được người xướng ngôn dõng dạc giới thiệu: Thế hệ thứ hai!

-"Tại sao Lính Việt Nam mình mà trẻ quá vậy" Nếu là quân đội Mỹ thì họ phải có phù hiệu đơn vị chứ, sao con không thấy"" Má không biết hỏi ai để trả lời cho con, đứa con gái biết quá nhiều điều, đứa con gái mà lúc mới lên năm tuổi đã hát thuộc bản nhạc "Tình ca" của nhạc sĩ Phạm Duy và biết cãi lại khi Bác Lợi thử sửa sai: "Con phải hát: Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới... qua đời chớ!” - Không, phải hát là ra đời, chớ qua đời là chết rồi còn hát gì được nữa!" Đứa con gái có lúc cứng đầu khiến Má buồn, Má khóc, nhưng trước khi con ra trường "Navy R.O.T.C" đã mang niềm hãnh diện không những cho gia đình ta, mà một phần cho cả người Việt Nam mình khi con được trao tặng đến 7 phần thưởng trong cùng một buổi lễ, ngay cả thanh gươm biểu tượng của Hải quân, từ tay Hải quân Thiếu tướng (rear Admiral) Edward Masso.

Thanh gươm đó lại là món quà do một gia đình cựu quân nhân Mỹ chiến đấu ở Việt nam mình bảo trợ. Hai người đàn bà Mỹ lịch sự, một già, một trung niên trong gia đình đến tham dự cả thảy bảy người, đã nghẹn ngào cầm chặt tay Má mà nói rằng: Con - Chồng của quí Bà đã anh dũng hy sinh trên chiến trường Việt nam năm 1967, mãi đến bây giờ họ vẫn không quên tinh thần dũng cảm của Người Chiến Sĩ đó, nên họ vẫn âm thầm ủng hộ quân đội, hàng năm họ "bảo trợ"cho trường một món quà, họ không thể ngờ được món quà họ trao lại dành cho một cô gái Việt Nam, họ vô cùng hãnh diện và biết rằng người thân của họ đã không hy sinh vô ích.!

 Con yêu, hôm nay Con xa Má đến nửa vòng trái đất, Má khó mà nhận được những cú điện thoại hàng ngày, để nghe Con la hét reo mừng vì đội football trường OU. của Con thắng trận, nhưng Má không ủ dột, lo rầu, vì ít ra Con đã thay Ba Má mà đền đáp một phần nào ơn nghĩa mà người dân xứ sở này đã giúp cho Ba Má, đã tạo ra Con.

 Má cứ ước ao một ngày nào đó, Má cũng gặp một người Mẹ chiến binh Mỹ, Bà ấy cầm tay Má mà rằng: "Tôi rất hãnh diện khi người Việt Nam của Bà đến sống ở nước tôi, đã có nhiều người Việt trẻ tuổi đã và đang tình nguyện phục vụ cho đất nước này, góp sức gìn giữ cho quê hương này được trọn vẹn, bình yên, và ngay cả những người lớn tuổi, Họ đã cử nhiều tổ chức đến ủy lạo, ủng hộ cho người Lính và gia đình của họ, một lá thư gửi cho người ngoài mặt trận , một gói quà nhỏ cho gia đình binh sĩ trong dịp lễ lớn như Thank Giving, Christmas, hay một vài phonecard gửi cho người lính phương xa (như Má đã từng mua gửi mỗi khi đến bưu điện) ôi những nghĩa cử đẹp và tình nghĩa vô cùng... " Có mấy ai từ chối một ân tình" Ân tình ngày trước họ rước đón giúp đỡ chúng ta, và bây giờ chúng ta ân đền nghĩa đáp, như đã từng góp công, góp của mỗi khi xứ sở này có một thảm nạn 9-11 và hai trận bão Katrina, Rita chẳng hạn.

 Con yêu, tâm tình Má gửi cho con khó mà chấm dứt, nhưng con đâu thể ngồi lâu để đọc mãi thư nhà (con đã được US Navy trả lương phụ trội hàng tháng với sinh ngữ phụ là tiếng... Việt Nam đó mà!), chiến hạm con đang đi nhưng Con vẫn đang làm việc, Con đi xa nhà, Con buồn - Má biết, nhưng "Lính" dưới quyền Con cũng rất cần sự giúp đỡ, an ủi của Con, như người Lính vừa nghe tin "Vợ sanh con" ở nhà, đã vui mừng, hồi hộp làm đánh rơi cây súng trong khi đang đứng gác. Rớt xuống đất còn cơ may nhặt lại, chứ rơi tõm xuống nước biển rồi thì chịu khiển trách thôi.

Hãy gắng lên Con nhé, hãy xứng đáng là niềm hãnh diện của gia đình, và cho cả quốc gia Con đang phục vụ. Ba Má thương nhớ Con nhiều và luôn cầu chúc cho Con, cho những đồng đội của Con được vạn điều may mắn, thắng lợi.

Má của Con.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,176,383
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Nhạc sĩ Cung Tiến