Hôm nay,  

"happy Vietnamese New Year!"

08/02/200800:00:00(Xem: 68276)

<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" /> 

 

Tác giả: Đào Như

 

Bài số 2217-2009-782vb6080208

 

(Bài Viết Về Nước Mỹ năm 2007)

 

*

 

Đào Như là bút hiệu của  Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Vinh Danh Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ 2005,  với các bài "Tự Khúc", "Dấu Chân Người Lính." Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia bệnh tâm thần, và đã thành lập một câu lạc bộ đặc biệt để trợ giúp nhiều đồng hương và cựu chiến sĩ VNCH, cựu tù nhân cộng sản. Sau đây là bài viết đặc biệt của ông nhân dịp Tết Năm Mới Mậu Tý. Tác giả lưu ý về bài viết: “Tất cả chỉ là hư cấu, xin đừng ngộ nhận- Đào Như.

 

*

 

 Alfred D. Sulfridge, Bác sĩ Trung Tá Không Lực Mỹ tại phi trường Trà Nóc, Cần thơ. Anh thường đến hợp tác làm việc với tôi tại bịnh viện Thủ Khoa Nghĩa, Cần thơ. Bác sĩ Sulfridge là người bạn tốt của tôi về chuyên môn, phẫu thuật, mặc dầu anh ta nhỏ hơn tuổi 2 tuổi. Nhưng làm sao ấy, tôi vẫn không thích anh chàng ấy. Nhiều lúc tôi cũng tư hỏi, tại sao mình không thích Alfred" Tên ấy cũng tốt đấy chứ. Nhưng tôi đành chịu, tự nhủ thầm thích hay không thích là lý do của trái tim, hơi đâu mà thắc mắc. Và tôi lờ chuyện đó luôn...

 

 Tôi qua My cuối 79. Trong ngày Nguyên đán của năm 80, không ngờ bác sĩ Sulfridge biết tôi đang ở Mỹ, hôm đó anh gọi chúc Tết tôi. Bác sĩ Sulfridge nói chuyên với tôi rất nhiều, rất lâu. Anh hỏi thăm tôi, gia đình tôi, cha mẹ, vợ con tôi, với những lời chân thành sâu sắc. Anh cũng muốn giúp đỡ tôi về mọi mặt trong khả năng của anh, nếu tôi và gia đình tôi cần. Tôi cám ơn anh ấy. Tôi nói là tôi không quên ơn anh ấy, dù cho đó chỉ là lời hứa, và tôi hứa là chúng tôi sẽ không quên anh ấy một khi chúng tôi cần sự giúp đỡ nào đó từ các đồng nghiêp. Chúng tôi nói chuyện với nhau rất tình nghĩa và chúng tôi cùng có chung những cảm nhận sâu sắc về nhau. Nhưng cuối câu chuyện, một lần nữa bác sĩ Sulfridge chúc Tết tôi:

 

-"Happy Chinese New Year!"

 

Tôi giận tím người! Tôi khựng lại một hồi lâu, rồi lạnh nhạt trả lời:

 

 - The same to you!

 

 Và... tôi 'cúp' điện thoại!

 

Ôm ngực, ngồi nghỉ một hồi lâu, mới thấy mình vô lý. Mới thấy Alfred và tôi, cả hai chúng tôi đều là nạn nhận của một ý thức sai lầm về Tết. Thật sự Tết nhất là vấn đề của thời gian, mùa màng, thời tiết, căn cứ trên sự di chuyển của mặt trời, của mặt trăng. Có ai sở hữu mặt trời, mặt trăng đâu mà gọi là Tết Tây, Tết Tàu, Tết Ta!... Nhưng ngặt một điều, lễ đầu năm âm lịch tiếng Việt gọi là Tết, Trung Hoa gọi Nguyên Đán; lễ đầu năm dương lịch Tây gọi là Nouvel an, Mỹ gọi là New Year&Ai cũng đặt tên cho thời gian cái tên của riêng mình... y như là thời gian, mặt trời, mặt trăng là của riêng họ, con cháu họ! Từ xưa, Trung Quốc lớn quá, có nền văn minh rất sớm và tỏa sáng ảnh hưởng và làm mờ nhạt các nền văn minh của các quốc gia chung quanh như Việt Nam, Triều Tiên, Nhật... Do đó thế giới Tây phương mỗi khi nhìn về các nước Đông Á và Đông Nam Á đều nhìn qua lăng kính của văn minh TQ. Tệ hại cho đến nỗi tên của nước ta, có thời người Tây phương gọi là IndoChina, IndoChine... Tết Ta, Tết Nhật, Tết Triều Tiên ... họ đều gọi là Chinese New year! Cũng có lẽ bực bội vì lý do đó, quyết tâm thoát ly ra khỏi ảnh hưởng của TQ, trước hết là Nhật, và sau đó là Triều Tiên không ăn mừng năm mới âm lịch nữa, không ăn Tết nữa!

 

 Sau một hồi minh định như vậy, tôi mới ngộ ra rằng tại sao hồi năm 70 tôi không mấy có cảm tình với vớ bác sĩ Sulfridge, chỉ vì Tết năm đó anh ấy trịnh trọng chúc tết tôi y chang với câu anh ấy chúc vừa rồi: 

 

"Happy Chinese New Year"

 

Khiến tôi giận anh tím mặt. Tôi không thèm nhìn mặt anh ấy liên tiếp trong ba ngày sau đó! Bây giờ ngồi nghĩ lại mà thương hại cho mình!...

 

Sau năm 80, Bác sĩ Sulfridge và tôi có nói chuyện điện thoại với nhau đôi ba lần và bặt tin nhau cho mãi đến Tết năm ngoái tôi nhận được điện thoại của bác sĩ Sulfridge gọi chúc Tết tôi. Thật cảm động nghe giọng nói quen thuộc của anh như thuở nào! Có điều là chúng tôi lớn tuổi cả rồi. Tôi đã 72 và anh ấy cũng 70! Chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều, chúng tôi đã từng chia sẻ với nhau những cas phẫu thuật cấp cứu.

 

Anh đã từng 'vào'giúp tôi, cũng như tôi cũng đã từng 'vào' giúp anh trong trường hợp chúng tôi gặp khó khăn trong phẫu thuật! Nhưng tuyệt nhiên chúng tôi không một lời nhắc đến chiến tranh. Có điều anh làm tôi ngạc nhiên và cũng cảm động vô cùng là cuối câu chuyện anh trịnh trọng chúc tết tôi: "Happy VietNamese New Year!"

 

Tôi nghe tim mình bồi hồi, xúc động... Ngưng một chập... hy vọng anh còn chờ tôi ở bên kia đầu dây, tôi trịnh trọng:

 

"Happy VietNamese New year" Dr Sulfridge!

 

Tôi nghe tiếng cười rạng rỡ của anh và nghe anh nói:

 

 "Many thanks, Dr Dao"

 

Thật sư câu chúc Tết của bác sĩ Sulfridge: "Happy VietNamese New Year" chẳng những làm cho tôi vui sướng mà còn làm cho tôi tự hào! Ôi! Chỉ có một chút xích ra khỏi ảnh hưởng Trung Quốc, năm ngoái, chúng ta ăn Tết trước TQ một ngày, mà gây sự chú ý quan tâm cùng khắp thế giới. Và qua câu chúc Tết của Bác sĩ Sulfridge: "Happy VietNamese New Year " ai còn dám nói người Mỹ thiếu tế nhị trong giao tế" Phải chi những năm của thập niên 40 của thế kỷ trước, có được sư cảm nhận sâu sắc giữa hai dân tộc Việt Mỹ như sư cảm nhận giữa chúng tôi hôm nay, thì đâu đến nỗi có những trang sử đẩm máu đáng tiếc! Mỗi lần nghĩ về người bạn đồng nghiệp xa xưa, bác sĩ Sulfridge, tôi cảm thấy một thoáng bâng khuâng. Sau 'sư cố' khu hành chánh Tam sa tại đảo Hải Nam, Trung Quôc, không hiểu Alfred còn nhớ tôi không" Liệu anh ấy sẽ chúc tết tôi với câu: "Happy VietNamese New Year!"".../.

 

 Đào Như

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,571,394
Cuộc cắm trại ở Yosemite mở lại ký ức của tôi về thời Trung Học mới lớn của thập niên tám mươi. Những cây cổ thụ và phong canh hoang dã
Nó đẹp trai gần tới cái tên đầy đủ của nó là: Trịnh Khôi Ngô. "Gần tới" nghĩa là còn cách độ mươi phân thì nó không thua người cao một cái đầu.
Mỗi lần tôi đến thăm Dì Năm; Dì cứ lặp đi lặp lại câu nói: " Cho tới bây giờ đã hơn ba mươi năm sống tại Mỹ mà ngồi nghĩ lại những ngày trước
Sau những gay go chật vật, cơm, áo, tiền ...; rồi cũng đến Seattle năm 1993 với danh nghĩa HO. (HO, (Humanitarian Operation)
Đầu tiên là bé gái Út lấy chồng. Lấy chồng thì phải theo chồng, bé Út khăn gói theo chồng về Florida. Sau đó đến em Ty lấy vợ
Tôi thích viết văn, làm thơ từ thuở còn bé xíu. Những bài thơ, câu chuyện tôi viết không mang màu sắc tươi vui của cuộc sống đẹp như trong mơ
Xuân đã đến rồi! Minnesota vừa mới lột đi được chiếc áo choàng trắng của nàng Tuyết và chuẩn bị mặc lên chiếc áo rực rỡ của nàng Xuân
Nếu con còn muốn sống với gia đình thì phải sửa đổi, học hành đàng hoàng. Dì nhất định không chấp nhận cảnh đi đi về về xem nhà như cái chợ của con
Hai năm gần đây, sắp tới tuổi về hưu, tôi bớt lo công việc đi bán bảo hiểm như gọi điện thoại cho bà con, để đến từng nhà họ
Về đâu" Đó là một câu hỏi trong mỗi một con người chúng ta. Nhất là những khi chúng ta gặp điều không may trong cuộc sống.
Nhạc sĩ Cung Tiến