Hôm nay,  

Cuộc Sống Gia Đình Tôi Ở Hoa Kỳ

16/03/200800:00:00(Xem: 128273)

Tác giả: Hoàng Thân Vinh

Bài số 2250 -1626-27-vb8160308

Tác-giả Hoàng-thân-Vinh, tên thật Nguyễn phước Vĩnh-Phu, hiện là cư dân Minnesota. Năm trước, bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể chuyện người làng An-Bằng tỉnh Thừa-Thiên làm nghề Nails thành công tại Mỹ. Sau đây là bài mới của tác giả kể về một gia đình đông con ổn định thành công tại nước Mỹ.

 Tháng 6 /1992 gia-đình tôi gồm vợ chồng và 4 con đến Mỹ để đoàn-tụ cùng 2 con lớn chúng tôi, đã qua Mỹ trước đó chừng 10 năm theo diện ODP (không theo chương trình HO vì " cải-tạo " dưới 3 năm).

 Nguyên trước 1975, tôi tốt-nghiệp trường Cao-đẳng Công-Chánh Saigon năm 1964, và sau đó tôi làm trưởng-ty Điền-Địa các tỉnh Quảng-Nam, rồi Bình-Tuy và sau cùng là thành-phố Đà-Nẵng cho tới ngày đứt phim.

Qua Mỹ đầu tiên chúng tôi trú ngụ tại khu Cedar square, thành-phố Minneapolis, tiểu-bang Minnesota, có thể nói khu này là cái nôi, cái làng VN nhỏ vậy, đây là khu nhà cao tầng, phần nhiều dành cho những người có thu nhập thấp, nhưng có cái rất tiện lợi đó là rất gần trường Đại-học U of M (University of Minnesota) dễ-dàng cho sinh-viên đi bộ vào mùa hè, hoặc đi xe buýt vào mùa đông.

 Tiểu-bang chúng tôi ở thuộc phía Bắc nước Mỹ, giáp giới Canada, có hơn 5 triệu dân số, trong đó Việt-Nam mình có chừng 30 ngàn người, và phần đông tập-trung ở 2 thành-phố lớn là Minneapolis và Saint Paul (còn gọi là twin cities) rất lạnh vào mùa đông, có thể nói là lạnh nhất nước Mỹ, (chỉ có lạnh thua tiểu-bang Alaska mà thôi). Trong các tháng 12, 1, 2 và 3 nhiệt-độ thường là 35 độ F xuống đến âm 5 độ F (nghĩa là tương-đương 2 độ C đến âm 18 độ C).

 Ba đứa con gái, sanh năm 1972, 73, 74 nghĩa là lúc đó chúng chỉ 18, 19 và 20 tuổi, và cả ba đứa đều đã tốt-nghiệp lớp 12 VN. Khi qua Mỹ chúng đều học lại năm cuối trường Kennedy High School ở quận hạt Hennepin, để có cơ-hội trau-dồi English hầu theo kịp chúng bạn ở bậc đại-học sau này. Còn riêng cá-nhân tôi, ngoài giờ lái xe đưa đón các con tôi, tôi học ESL tại trường nhà thờ, hoặc cơ-quan cộng-đồng Xã-hội Việt-Nam. Sau chừng một năm, khoảng tháng 6/93 cả ba đứa đều xong high school Mỹ, và vào tháng 9/93 chúng đều bước vào ngưỡng cửa đại-học U of M (đây là 1 trong số 20 trường đại-học lớn nhất của nước Mỹ).

 Khi qua Mỹ, tôi vừa đúng ở tuổi 50, ở tuổi này không còn là trẻ nửa, suy-nghĩ làm cách nào có được nhiều tiền, mà không cần-thiết English phải giỏi chăng" Lúc đầu vợ chồng tôi nhận may gia-công túi xách, nhưng thấy khó ăn quá lại thôi! Sau thấy bà con gia-đình bên vợ tôi, gia-đình nào cũng khấm-khá cả, hỏi ra thì họ theo ngành Nails, thế là vợ chồng chúng tôi quyết-định về Florida để theo học trong vòng 2, 3 tháng, lấy licence nails, cùng có được cơ-hội tập-sự ở tiệm Nails của người bà con. Sau đó chúng tôi trở lại Minnesota.

Ở tiểu-bang này, đặc-biệt có chương-trình giúp đỡ cấp học bổng cho các sắc dân Á-Châu, hay người thiểu-số có thu nhập thấp, để theo học cao-đẳng hay đại-học, cũng do vậy các con chúng tôi gần như với tiền học bổng đó, đủ trang-trải tiền học-phí đại học. Chỉ cần đi làm thêm ở trường đại-học hoặc ở ngoài đôi chút, là có thể chi-tiêu lặt-vặt hay sắm-sửa cá-nhân làm đẹp của con gái...

 Khoảng cuối năm 1993, tức khoảng một năm rưỡi đến Mỹ, con gái đầu của chúng tôi, vượt biên đến Pulau Bidong 4/81, rồi đến Mỹ năm 1982, sau khi tốt-nghiệp đại-học ở đây, cháu theo chồng chuyển về Austin TX. Chồng cháu có bằng Ph D Electric và làm việc ở hãng IBM, mới nói với chúng tôi, Ba mẹ đã lấy bằng Nails ở FL vậy có thể về đây mở tiệm Nail, tốt hơn ở MN, vì ở đây khí-hậu ấm-áp quanh năm, giống như Saigon vậy,

 Vợ chồng chúng tôi thấy MN quá lạnh vào mùa đông như nói trên, nên đồng ý đem theo cháu trai Út nhỏ nhất cùng về TX (lúc này cháu chỉ mới 15 tuổi ). Nhưng trước khi rời xa 3 đứa con gái thân yêu, vì công ăn việc làm, tôi quyết-định tập cho chúng biết lái xe, và cả 3 đều lấy được Driver licences, mục-đích là để cho chúng được tự tin hơn trước cuộc sống xô-bồ, vật chất, nhiều cám dỗ và quá tự-do như nước Mỹ này .

Đầu năm 1994 khoảng tháng 2, chúng tôi tự mở 1 tiệm Nail ở đường Highway 183 (Research Blvd) Austin, trước mặt hãng 3 M lấy tên là Exotic Nails, (tốn phí buil tiệm chỉ chừng hơn 20 ngàn USD tiền rent chừng $ 1,500 USD )) và thuê một căn apartment ở cách tiệm hơn 1 mile, để thuận-tiện đi lại, công việc làm ăn tương đối thuận-lợi, vì vào thời điểm đó, cách đây 14 năm, tiệm Nails mở chưa nhiều như ngày nay! Chừng 5, 6 tháng sau chúng tôi mua nhà riêng ở đường Scribe, cũng ở Austin, cách tiệm chừng 2, 3 miles.

 Công việc làm ăn trên đà thuận-lợi, thu nhập tương-đối khá, nhưng nhiều khi ngồi suy-nghĩ lại, mình qua Mỹ là vì không muốn sống ở VN, lại nửa chính là sum-họp và đoàn-tụ gia-đình, sống chung cùng các con cái, sướng khổ có nhau. Nay tuy ở đây kinh-tế dồi-dào, nhưng 3 đứa con gái yêu đang ở tuổi xuân thì, lại sống quá xa cách chúng tôi, nếu vợ chồng tôi không sống cận kề bảo-vệ, trông coi chúng, thì chỉ một vài năm sau nữa thôi, chúng sẽ có gia-đình cả! Như vậy cuộc sống xa cách như hiện nay, quả là không có gì lấy làm hạnh-phúc!

 Vì suy-nghĩ như thế, nên sau khi mở tiệm được hơn 2 năm rưỡi (từ 2/94 đến tháng 9/96) chúng tôi quyết-định bán tiệm Nail ở đây, hơn nữa bây giờ tay nghề cũng đã tàm-tạm, mở tiệm ở đâu mà chẳng được. Cái chính là phải được sống gần con cái! Tuy nhà ở chưa bán được liền, nhưng chúng tôi cũng tạm giao cho con gái lớn quản-lý và sẽ bán giúp sau để được giá hơn!

Trở về lại tiểu-bang MN, chúng tôi tạm đi làm thợ Nail, trong khi vẫn để ý tìm mua một tiệm thích-hợp, thế rồi sau đó không lâu tháng 1/97, chúng tôi sang lại 1 tiệm Nail ở đường Broadway Ave phía Bắc thành-phố Minneapolis, vì thuộc Vùng nhiều Mỹ đen, giá cả tương-đối rẻ chỉ hơn $20 ngàn USD và tiền rent chỉ có $ 800/ Mo. Thu nhập tiệm mới bình-thường, có đồng ra đồng vào, cuộc sống cả gia-đình rất ổn-định, lại được sống gần con cái.

Đến tháng 6 năm 1997, cả 3 đứa con gái cùng tốt-nghiệp đại-học UofM cùng ngày 8/6/97. Đó là ngày vui sướng nhất của đại gia-đình. Chúng tôi cùng tham-dự ngày ra trường của chúng, chụp hình lưu-niệm v v. . .

Bây giờ đây, ngồi nhớ lại ngày tốt-nghiệp đại-học, hơn 10 năm trước của 3 đứa con gái cùng một lượt, tại sao lúc đó gia-đình mình lại không mở tiệc ăn mừng sự vẻ-vang nói trên, việc cả 3 đứa con gái cùng ra trường cùng một ngày đó là việc hiếm. Có gia-đình chỉ có 1 đứa con tốt-nghiệp, cũng tổ-chức ăn mừng " graduation", lại nửa tôi có ông bạn khá thân tên là Tr-v-Th qua đây diện HO đi đâu Ông ta cũng khoe tốt-nghiệp thủ-khoa khóa 3/68 Thủ-Đức, có 1 trai ra trường thợ tiện, và 1 gái tốt-nghiệp lớp 2 năm, nhưng cũng tổ-chức graduation ở nhà hàng tưng-bừng náo- nhiệt, mà tôi có tham-dự.

Riêng con trai lớn của chúng tôi, vượt biên qua Mỹ năm 1983, lúc đi cháu đang học lớp 10 Gia-Long (nay là NTMK). Lúc ban đầu chúng tôi chưa qua Mỹ, cháu không có ai kềm chế cũng ham chơi hơn học, lại nửa tiểu-bang này có vài ba cái Casino lớn, cũng là nơi quyến-rũ cho những thanh-niên ít tự chủ, mà đam mê thói đỏ đen, thật là tai hại khôn lường !

Nhưng sau khi vợ chồng tôi qua Mỹ, cùng 4 em sau của cháu, may mà cháu đã sớm thức-tỉnh vì thấy 3 em gái sau của cháu, tuy English thua cháu xa, nhưng việc tốt-nghiệp đại-học chỉ là dĩ-nhiên như đã nói trên, cháu thấy vào lúc đó Electric ra trường khó kiếm việc làm, cháu đã mạnh dạng chuyển qua Computer và tốt-nghiệp Computer science 4 năm. Cuối năm 2000 cháu đã về VN lấy vợ, nay đã cho chúng tôi một cháu nội đích tôn được 7 tuổi, cách đây 2 năm cháu đã lấy Master computer, hiện gia-đình nhỏ của cháu sống Virginia, lương tiền cao và cuộc sống ổn-định.

 Ba cháu gái của chúng tôi, tốt-nghiệp 4 năm ra trường và đi làm việc, riêng cháu gái Út sanh 74, học tiếp Nha-Khoa ở trường Marquette Tiểu-Bang Wisconsin, bên cạnh tiểu-bang MN, cháu ra trường BS Nha-khoa năm 2002, hai năm sau, lấy chồng BS Y-Khoa năm 2004, nay vợ chồng cháu làm việc và sống ở Ohio. Cả 3 đứa con gái này cho chúng tôi 7 đứa cháu ngoại, riêng cháu gái lớn đầu, trước sống ở TX, rồi chuyển qua Pensivania, và cách đây hơn 6 năm gia-đình vợ chồng cháu chuyển về ở Sandiego CA, vợ chồng cháu có 4 con .

 Chỉ còn cháu trai Út là single và đang sống chung cùng vợ chồng chúng tôi, cách đây 3 năm cháu đã tốt-nghiệp đại-học "Bachelor of science 2004", làm việc bình thường. Đầu năm 2001 chúng tôi dọn về căn nhà mới, đây là nhà Model, không phải sửa sang thêm bớt gì cả.

 Công việc làm ăn tiệm Nail chúng tôi cũng tiến-triển đều đều, ngày càng khá, sau ngày khủng-bố 9/11 năm 2001 cũng không sút giảm bao nhiêu, tiệm chúng tôi mở cửa 7 ngày / tuần. Đây là tiệm mà tôi giữ lâu nhất, đến năm 2005 nhà cửa đã trả xong hết nợ, con cái đều có nhà riêng đã lâu và công ăn việc làm của chúng đều ổn-định và lương cao. Gia-đình tôi có 6 con, 4 gái và 2 trai, 5 đứa lớn đã có gia-đình, toàn là người VN, và cũng cho chúng tôi 12 cháu nội ngoại! Thấy mình đã lớn tuổi, nên tháng 4/2005 chúng tôi quyết-định bán tiệm để Retired. Nhưng qua giữa năm 2006, thấy ở nhà mãi cũng buồn, lại mua một tiệm Nail khác vùng Mỹ trắng, thành-phố Roger giá chừng 70 ngàn USD, tiền rent $ 2,500 / Mo. Ở nhà mãi thì chán, nhưng làm việc lại thấy mệt, cho nên tiệm chỉ giữ được đúng 1 năm, rồi lại phải sang tiệm, chỉ lỗ có 2 ngàn thôi, bây giờ thì thật là Retired rồi! Không còn ham đua chen nửa .

 Chúng tôi thấy ở Mỹ, nếu đã đi học, thì hãy ráng học đến nơi đến chốn, để có tương-lai cho bản thân và gia-đình, còn nếu không thể tiến lên bằng con đường học vấn, thì vẫn còn nhiều ngành nghề thích-hợp cho từng người, miễn là chúng ta đừng buông xuôi, lười biếng (Nước Mỹ là xứ sở của cơ-hội, cho những người có chí lập thân). Tôi cũng được biết nhiều bà con VN ta, chẳng tốt-nghiệp Cao-đẳng hay đại-học gì, thế nhưng họ biết chăm-chỉ làm ăn (nhất nghệ tinh, nhất thân vinh) người xưa nói vẫn không sai! Họ trở nên khá-giả giàu có, có người có cả bạc triệu trong tay, như người làng An-Bằng tỉnh Thừa-Thiên làm nghề Nails mà tôi đã có dịp viết trên nhật-báo Việt-Báo số ra ngày 9/12/07.

 Trong những lần về thăm lại VN, khi đi qua lại căn nhà củ, những hồi tưởng lại sau ngày 30/4/75. Đối với VC thì ở nhà lầu cao lớn cũng là một cái tội, do đó khoảng cuối năm 1979, tôi tìm cách bán nó đi, được 15 cây vàng và chuyển qua chỗ ở khác, nhỏ gọn hơn cũng thuộc Quận 10 Saigon, cho 2 đứa con đầu, 1 trai và 1 gái đi vượt biên, sau vài lần không may mắn, nhưng cuối cùng nhờ trời 2 đứa cũng đến được Mỹ như đã nói trên, và số vàng 15 cây bán nhà cũng vừa hết. Khoảng năm 2003 về VN đi qua căn nhà nói trên, thấy đề bảng bán nhà, tôi nghỉ nếu giá cả vừa phải thì có thể mua lại để làm kỷ-niệm, nhưng khi hỏi ra thì giá bán là 600 cây vàng, nghĩa là sau hơn 23 năm giá căn nhà tôi lên gấp 40 lần. (15/ 600 cây vàng) Suy đi nghỉ lại cũng tiếc thật, nhưng nghỉ cho cùng, 2 con qua được Mỹ trước, lại bảo-lãnh cho Bố mẹ cùng 4 em qua sau, tất cả may mắn trở thành công-dân của một nước văn-minh, các quyền tự-do căn-bản của con người được tôn-trọng và hiện là cường quốc số 1 thế-giới, thì còn đòi hỏi gì hơn được nửa đây!

 Cái mà vợ chồng tôi ưng ý nhất, đó là cả 4 rể lẫn dâu chúng tôi đều là người VN, thỉnh-thoảng gia-đình vẫn nhắc lại chuyện củ : tại sao gia-đình mình lại không đi khỏi VN trước ngày tháng 4 đen/75, nhưng nghỉ lại nếu ra đi vào lúc đó, thì có cái gì chắc chắn là đại gia-đình mình đã có được như ngày hôm nay, lại nửa không sống với VC thì làm sao hiểu được CS là như thế nào " ! " Thôi thì cái gì cũng có số mạng cả, lại nửa cái gì cũng phải có sự trả giá của no ./.

 Minnesota, Xuân Mậu-Tý 2008

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,293,938
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Hơn tuần nay tình hình chiến sự ở miền nam Lebanon vẫn tiếp tục sôi động, kể từ khi máy bay Do Thái xâm phạm lãnh thổ Lebanon để truy kích các mục tiêu của bọn khủng bố Hezbolla, sau khi bọn này bắt cóc hai người lính Do Thái, rồi liên tục pháo kích vào lãnh thổ của họ. Nhằm bảo vệ tính mạng của công dân Mỹ sinh
Nhạc sĩ Cung Tiến