Hôm nay,  

Chồng Tếch Vợ Ly

24/03/200800:00:00(Xem: 204582)

Tác giả: Mai Hồng Thu

Bài số 2258 -1632-35-vb2240308

Tác giả là cư dân San Jose.  Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là tự truyện của một cô gái Việt tại Mỹ, sử dụng nhiều tiếng lóng vui vẻ của giới trẻ. Bài mới lần này là một truyện ngắn với nhân vật xưng tôi, một chàng từng là ông “chồng tếch”. Mong cô sẽ còn tiếp tục viết thêm và bổ túc sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.


Cái hồi mới qua Mỹ, nhờ kinh tế đang lên, mới có một tháng là tui xin được việc làm Assembly ở trong hảng điện tử nhờ sự giới thiệu của một người bạn thân hồi còn bên trại tỵ nạn. Nhờ đó mà tui có tiền gởi về cho ba mẹ và các em nhỏ.

Đi làm thì nhiều overtime, về tới nhà thì mệt ngất ngư, ăn xong là tui chui lên giường ngủ, lấy sức ngày mai đi làm tiếp. Vì thế, tui chả có thời giờ và cơ hội đi học, dù chỉ là đi học lớp ESL để trao dồi Anh ngữ. Hơn nữa, trong cái khu vực làm assembly, cái nghề lắp ráp này phần đông chỉ toàn là công nhân tỵ nạn không hà, mà người Việt cũng nhiều. Ông xếp cũng người Việt luôn, nói tiếng Anh thì sợ đồng hương chửi xéo là hách dịch, cho nên cả đoàn người trong nhóm toàn là nói tiếng Việt với nhau thôi hà.

Thế cho nên, cái tương lai sáng lạng nhất của tui, chỉ có thể gọi là càng nhiều overtime thì càng tốt. Cái lương lãnh ra càng nhiều giờ thì càng nặng. Những lúc đó, tui đi gởi tiền về cho gia đình còn ở Việt Nam là những lúc tui vui nhất trên đời. Tui chả biết cái niềm vui nào khác trên đất Mỹ này nữa. Tui tưởng đời tui như vậy là huy hoàng lắm rồi.

Càng làm thêm giờ dài dài, thì chả mấy chốc, tui sẻ có tiền cưới vợ. Mà phải nói, tui có đi đâu ra ngoài đâu mà kiếm bạn gái được. Cũng hên, làm chung với người Việt mình, người bạn thân lại tận tình giúp đở từ ngày tui ở chung với anh ấy, thế là tui quen được cô gái em họ của một người làm chung hảng. Cô ấy cũng mới qua Mỹ sau tui hai năm, và cũng làm assembler ở một hảng gần đó. May sao, hảng tui đang nhận người mới và vẫn tha hồ có overtime, cho nên cô ấy cũng xin qua làm và được nhận. Thế là, tui có cơ hội đưa đón người yêu.

Ngày ngày cứ làm thêm giờ, cả hai cầm tiền đi bỏ vào nhà băng, coi như là dzung dzăng dzung dzẻ rồi đấy... Cuối tuần được nghỉ ngày Chủ Nhật, vui hơn là cùng qua nhà nàng hay ở nhả tui nấu nướng rồi cùng nhau coi phim bộ. Nghĩ ngơi rồi đi ngũ sớm để dưởng sức ngày mai đi cày tiếp. Mà phải nói, cái thời đó, hai chữ "đi cày" nó nghe hay hay làm sao. Ước gì được đi cày triền miên như vậy đó. Chả cần đi học, chả cần bằng cấp, chả cần phải ông này bà nọ làm chi cho mệt óc.

Người yêu tui nói:

-Khi nào anh lên chức được làm Technician thì mình đám cưới nhe anh"

-Vậy thì anh sẻ ráng siêng năng lên vì ông xếp cũng thích anh lắm, chỉ dẫn cho anh rất nhiều. Chắc ngày đó cũng hông xa đâu em yêu ơi.

-Vậy thì ráng lên nhe anh!-

- Ráng liền chứ em, cứ overtime kiểu này, mình có tiền down căn nhà nhỏ rồi đám cưới luôn một lần luôn em ơi.-

- Ừa hén, qua Mỹ đi cày mệt mà lãnh lương thì vui ghê anh ơi

Thế là cái ngày tui chờ đợi cũng đến. Người Technician Việt Nam đả đậu cái bằng Kỷ sư 4 năm và chuẩn bị đổi việc. Trong khi chờ đợi việc làm mới, anh ta chỉ dẫn cho tui rất tận tình. Vì cái sự nghiệp cưới vợ mà tui đã hăng say vừa làm vừa học một cách hăng máu...oop hăng say vô điều kiện. Ai sai gì tui cũng làm hết, chả có câu nệ thắc mắc làm gì. Nhờ thế, cho nên trong hãng ai ai cũng thích tui hết.

Người vợ tương lai cũng rất hãnh diện vì tui. Cái ước mơ chồng Technician vợ Assembler đả sắp thành hiện thực. Cái thời đó, tui ngồi trong cái giếng Production, Khu lắp ráp, cái phong trào các em làm Assembly lấy mấy anh Technician là đẹp đôi nhất rồi. Còn kẹt lắm thì lấy đại một anh cũng Assembly luôn, mà có nhiều overtime thì cũng chả sao. Hai cái check ít nhất là 60 giờ mỗi tuần, được trả giá phụ trội thì dù lương công nhân, nhưng mà thực ra cũng nhiều lắm chứ chả chơi à nha.

Cái ngày tui lên chức lên lương, cũng là cái ngày tui chuẩn bị mua nhà, sắm vợ. Nói sắm nghe cũng chả ngoa chút nào cả. Hồi nào tới giờ, tui chỉ cắm đầu cắm cổ đi làm. Chỉ biết đi nhà băng, đi gởi tiền cho gia đình. Cơm nước thì đả có chủ nhà với người yêu lo, tui có biết mua sắm là gì đâu. Có thời gian đâu mà sắm sửa.

Giờ mua nhà, có vợ... Ôi thôi, khối việc để mà làm. Đành phải giảm bớt làm thêm giờ ít thôi. Nghỉ "đi cày" giờ nào, là tiếc hùi hụi ngày đó. Cứ nghĩ trong lòng, tiền nhiều mà dại gì hông kiếm. Hai vợ chồng, mua nhà, mà chả có mấy khi rãnh rổi ngồi ngắm căn nhà nó ra sao. Về tới nhà là lo cơm nước, rồi lại lăn đùng ra ngủ. Chả có thời giờ và năng lực đâu mà tình tứ với tình tự, ôi cái trò đó, chả vui bằng đếm giờ trên thẻ bấm giờ, và số tiền dành dụm được trong nhà băng.

Thế rồi, cái vụ 911 xảy ra, kinh tế ngày càng suy đồi. Việc làm ngày càng ít. Người bị lay off ngày càng nhiều. Vợ tui phải nghỉ làm ở nhà. Trong thời gian thất nghiệp, nàng đi học làm nail.

Lấy được bằng rồi, nàng đi làm tối mịt mới về. Còn tui, overtime cũng chả còn, còn được đi cày là may phước lắm rồi. Chả lẻ, tương lai, cũng có ngày tui đi học nail hay sao trời. Bây giờ, ai mà chồng tech vợ ly thì coi như, "bốn mắt nhìn nhau, trào máu họng" chứ chả vừa. Cũng rất may là tụi tui cũng chưa cho ra đời cu tí em tèo nào cả. Chỉ lo cắm đầu cày overtime, sợ có em bé, hông có sức mà overtime, nhờ vậy mà bây giờ cũng đở lo.

Đáng lẽ, tui định trở lại trường học lấy cái bằng để dể xin việc. Nhưng hởi ơi, bây giờ đầu óc nó cứng đơ, tóc bạc đả bắt đầu hello chổ này chổ nọ. Tiếng Anh thì ú ớ ngu ngơ, học Anh Văn thôi thì cũng phải ít nhất một hai năm, thôi đành làm... cu li tiếp.

Mà rỏ khổ, giờ này, thân tui còn lo thất nghiệp lên thất nghiệp xuống. Mà giấy bảo lảnh cha mẹ và mấy đứa em đả hoàn tất. Coi như, cả nhả sang đây, việc làm không có, việc để xài tiền thì quá nhiều.

Phải nói, bây giờ có thời gian nhiều, nhưng lại chả có tiền để mà xài. Ngoài tiền trả mortgage và lo ăn uống xe cộ cho cả nhà. Cô vợ nhà tui, lại thêm cái tài shopping học được, cho có chị có em với người ta. Ôi thôi, ngày ngày đi làm, tui chỉ cầu trời khẩn Phật, đừng có tên tui trong cái list lay off hàng tuần. Dù tui làm việc phải siêng năng, một người làm bằng việc hai người, nhưng mà, chắc có ngày tui chưa bị lay off thì cũng bị bịnh tim vì hồi hộp thường xuyên như thế này.

Không phải chỉ cái việc sợ thất nghiệp mà làm tui căng thẳng thế đâu. Tui có tay có chân, làm gì mà chả được. Ở Mỹ này đâu có sợ chết đói đâu chứ. Nhưng mà chỉ sợ, không đua đòi được nổi với người ta mà thôi. Huống chi, bây giờ tui phải lo cho cả nhà ở bên Mỹ. Mà tui cũng mở mắt tỉnh mộng ra rồi. Tui hông muốn mấy đứa em tui phải tẩn mẩn tần mần, cái kiếp cu li, chỉ sáng lạng khi có overtime như tui hồi nào giờ.

Mà rỏ khổ, chả phải chỉ riêng tui, cô vợ làm Nail của tui, cũng tỉnh giấc mộng, đả chẳng còn Vàng như cái thuở ban đầu của hai đứa. Bây giờ nàng ngày nào cũng chưng diện như con công, đi sớm về trể. Nàng hồi nào là vua một cỏi, có một thần dân là tui đây. Bổng dưng ba mẹ tui qua ở chung, ra oai đấng sinh thành, làm nàng ức lắm, mà cũng chả hó hé lời nào. Chỉ đi miết đến tối lắm mới về. Tui cũng chả hiểu đây "là phước hay là hoạ".

Mà ôi thôi, người xưa noi "đã là hoạ, thì hông thể tránh", cho nên, một ngày nọ; Người vợ từ thuở hàn vi, đả chê cái nghề Technician hông có ngày mai của tui. Nàng lẳng lặng bỏ đi không một lời từ giã. Tui đi kiếm miết cũng mỏi chí chồn chân. Vừa định nghỉ ngơi vài bửa rồi đi kiếm tiếp, ai dè, nhận được thư ly dị và đòi bán căn nhà để chia cho nàng phân nửa. Ôi thôi, thế là tui lại đi hết từ căng thẳng này cho đến căng thẳng khác.

Căn nhà đã bán, cả gia đình gồm ba mẹ và ba đứa em và tui phải đi mướn apartment mà ở. Nhờ mấy đứa em tui cũng chịu khó học hành, cho nên tui đành phải chịu cực, mà vui. Không còn cái vui đi cày over time, mà là cái vui, tương lai, trong nhà, chỉ có một mình tui là mang kiếp cu li...

Còn cái tình cái nghĩa, chồng Tech vợ ly, coi như trở thành "xưa rồi Diễm ơi". Bây giờ, các nàng, lúc nào cũng chưng diện ỏng ẹo, để mong lọt vào mắt xanh của mấy anh chàng kỹsư nào đó. Mà chắc cả đời, kiếp này, không thể nào tui kiếm được cái bằng cấp đó. Vì lỡ dại, lúc mới qua, tui ham làm hông ham học..."

Donna Nguyen

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,829,590
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến