Hôm nay,  

Cám ơn Hàm Trần và “Vượt Sóng”

25/03/200800:00:00(Xem: 294152)

Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình

Bài số 2259 -1633-36-vb3250308

Tác giả đã dự viết về nước Mỹ từ 2002 với nhiều bài viết  đặc biệt. Ông là cựu sĩ quan VNCH, cựu tù chính trị, đến Mỹ theo diên HO và hiện định cư tại Greenville SC. Bài viết mới của ông là chuyện kể  về phim Vượt Sóng, không phải chuyện trong rạp chiếu bóng mà chuyện trong đời sống bình thường, giữa tác giả bài viết và một khán giả người gốc Đức tại Mỹ.

Viên Manager người Đức, ông B.J. đến gần tôi và nói:

 "Cám ơn anh đã cho tôi mượn DVD này. Phim này rất hay nhưng tiếc rằng tôi chỉ mới biết về thảm cảnh của thuyền nhân khi được xem DVD này. Khi còn học đại học ở bên Đức, chúng tôi chỉ chú trọng đến lịch sử của các nước phương Tây mà thôi."

 Trong lúc nước Đức còn trong tình trạng chia đôi thì ông B.J. sống ở bên Tây Đức và ông đã được thở không khí tự do trong khi đồng bào của ông sống ở Đông Đức đã phải sống trong chế độ độc tài nghẹt thở.

 Tôi trả lời:

"Như ông thấy đấy, cảnh tài tử chính trong phim khi vượt trại tập trung cải tạo tới được bờ suối thì bị lính canh Cộng sản bắn chết một cách lạnh lùng.

 Cái cảnh tàn bạo này có khác gì cảnh người dân Đông Đức khi vượt bức tương ô nhục Bá Linh bị lính canh  Đông Đức bắn chết đâu.  Chỉ vì họ đã bị nhồi sọ nên tin rằng người đi tìm tự do là có tội, là kẻ thù nên phải bị bắn chết dù là đồng bào của họ.  Dù Ở Đông Đức hay ở Việt Nam, Cộng Sản đều có chung một bản chất đó là sự tàn bạo dẫn đến sự giết người một cách mù quáng, vô cảm."

 Ông manager hình như cũng đồng ý với nhận định của tôi nên tôi chỉ thấy ông im lặng không trả lời.

 Cách đây lối một năm, khi phim  "Vượt Sóng" được trình chiếu liên tục ở Cali thì ở bên South Carolina này tôi chú tâm theo dõi diễn tiến của các buổi trình chiếu kèm theo số người tham dự qua Internet và thầm mong nếu không vì việc làm níu kéo, tôi sẽ bay ngay về Cali để coi .

 Thế nhưng mong ước là một chuyện còn làm được hay không thì lại là chuyện khác và hình như tôi cũng có duyên với phim này nên khi phim được trình chiếu ở Atlanta thì gia đình tôi và gia đình cháu tôi đã tức tốc chạy xe xuống Atlanta để coi liền.

 Greenville, South Carolina cách Atlanta lối 137 miles, khi chúng tôi vào tới rạp thì phim đã chiếu được ít phút, tuy trễ nhưng cũng còn kịp chán.

Phải nói là phim đã nói lên được sự thật và có những đoạn trong phim đã làm người xem cảm động đến rơi lệ, đâu đó trong rạp có những tiếng khóc thút thít cho cảnh khổ của người trong phim.

 Đến lúc đó tôi mới chợt hiểu ra, ai đó đã tiên liệu được sự cảm động của khán giả nên đã để sẵn hộp giấy lau mặt để phục vụ những khán giả khi họ không cầm được nước mắt. Trong Kiều có câu "Khéo dư nước mắt khóc người ngày xưa."

Quả thực, đạo diễn họ Trần đã có tài làm cho khán giả phải rơi lệ cho cảnh khổ của người ngày nay chứ không phải của "người ngày xưa" nữa!

Chuyện phim “Vượt Sóng” kể về một gia đình sĩ quan VNCH sau ngày 30 tháng Tư, cò đủ ba thế hệ: Bà nội do Kiều Chinh đóng, người con người chồng người cha do Long Nguyễn đóng, người vợ do Diễm Liên đóng và đứa cháu nội do bé Nguyễn Thái Nguyên đóng. Câu chuyện đau lòng của từng người, từng thế hệ, xen kẽ nhau làm khán giả xúc động. Mọi diễn viên đều đã diễn xuất sắc như thật, làm khán giả xúc động. Được vậy, hẳn là do chuyện phim và tài ba đạo diễn. Là người thuộc lớp tuổi ra đời sau cuộc chiến, để làm được phim này, Hàm Trần cho biết ông đã phỏng vấn hơn 400 người để tìm hiểu câu chuyện thực của họ. Nếu con số được phỏng vấn nhiều hơn,  kịch bản của phim này chắc sẽ còn có nhiều tình tiết hay hơn, sống động hơn nữa.

Những người Việt tự do tị nạn trên khắp thế giới ai mà chẳng có một phần mảnh đời của mình được thể hiện qua các nhân vật trong phim dù rằng họ đã đến được bến bờ tự do dưới bất cứ hình thức nào như  vượt biên, vượt biển, đoàn tụ gia đình, HO, bảo lãnh của thân nhân, hôn nhân v... v...

 Cái hay của đạo diễn là làm cho người xem thấy được sự ghê rợn, sự tàn bạo của chế độ cộng sản  đã khiến cho người dân phải chạy trốn khỏi thiên đường cộng sản và nếu "cái cột đèn mà không bị chôn xuống đất thì chắc chắn là nó cũng đi luôn cùng với những người vượt biên rồi"!

 Khi ra về, tôi chợt có ý nghĩ nếu như phim này được chuyển qua DVD thì hay biết mấy vì quanh tôi có biết bao nhiêu người Mỹ, là hàng xóm cũng có, là bạn đồng nghiệp cũng có, đã không hiểu tại sao người Việt lại phải bỏ nước ra đi sang định cư ở nước Mỹ xa xôi này, cách xa Việt Nam thật là xa, xa lắm vì có một biển Thái Bình ngăn cách.

 Khi đọc tin trên Internet, được biết phim sẽ được chuyển qua DVD tôi liền cho chợ Á Châu hay và yêu cầu chợ đặt hàng để tôi có dịp mua một đĩa dành đề coi thì phải đến lần thứ 2 tôi mới mua được vì lần đầu chợ đã bán hết ngay chỉ ít ngày sau khi khi hàng về tới.

 Nếu sau năm 1954, những người miền Nam bộc trực trong lúc nói chuyện với đồng bào di cư ruột thịt Miền Bắc của mình đã hỏi "Sao ở ngoải độc lập không ở mà vô Nam làm chi"" thì phim "Chúng tôi muốn sống"  đã làm tròn nhiệm vụ trả lời của nó .

 Bây giờ phim "Vượt Sóng" cũng đã làm nhiệm vụ tương tự khi khán giả vừa là người Việt thuộc thế hệ thứ nhất, thế hệ một rưỡi, thế hệ thứ hai vừa là những người địa phương nơi người Việt định cư.

 Các cụ ta có câu  "Trăm nghe không bằng một thấy" hay "Mắt thấy, tai nghe" nên những người Mỹ bạn của tôi, điển hình là ông B.J., như đã kể ở trên, khi có dịp xem phim này, sẽ hiểu tại sao người Việt lại có mặt trên quê hương của họ.

Bây giờ tôi xin phép trở lại với đoạn đầu của bài viết ,như để khẳng định nhận xét của mình, ông manager hỏi tiếp:

"Bọn cướp Thái bắt các cô gái làm gì vậy""

Tôi trả lời:

"Như ông đã biết, họ bị chúng thay phiên nhau hãm hiếp, bắt cóc hay hãm xong rồi giết vì trong phim không có cảnh này."

Thậm chí đàn ông cũng bị chúng giết nữa vì tụi cướp biển Thái này là một bọn cuồng dâm và cuồng sát khi chúng biết nạn nhân của chúng đã không có phương tiện để chống trả cũng như tự bảo vệ mình.

 Có lẽ những cảnh này quá man rợ và làm đau lòng người xem nên đạo diễn đã không cho vào phim chăng"

Trước khi đi vào đoạn kết tôi cho rằng việc công ty phát hành phim không cho trình chiếu phim này ở Greenville, SC là một sơ sót rất lớn vì thành phố này là một trong hai thành phố lớn thuộc miền cao nguyên của tiểu bang South Carolina.

Tại đây có 2 cái chợ Việt Nam dĩ nhiên là số người Việt sống tại nơi đây phải khá đông để 2 cái chợ này có thể tồn tại cho đến ngày nay, đó là chưa kể đến số người Việt ở các thành phố lân cận nữa.

 Ngoài ra, cũng còn cần đề cập đến số khán giả người Mỹ nữa, họ cũng muốn tìm hiểu về cuộc chiến này và cũng muốn biết tại sao người Việt lại có mặt trên đất nước tự do và trù phú này.

Một lần nữa, cám ơn đạo diễn Hàm Trần, người đặt chân đến Mỹ lúc mới 4 tuổi, khi lớn lên đã tìm hiểu "tại sao cha anh mình đã có mặt trên đất Mỹ" và đã có tài làm sống lại một giai đoạn lịch sử bi hùng của những người Việt bỏ nước ra đi tim tự do của hơn ba thập niên trước.

Ước mong sẽ được coi những tác phẩm điện ảnh đặc sắc và sống động khác của ông.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,605,533
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến