Hôm nay,  

Tâm Sự Của Kiki

26/03/200800:00:00(Xem: 135350)

Tác giả: Thu Hồ

Bài số 2260 -1634-37-vb4260308

Tác giả Thu Hồ đã góp một số bài viết về nước Mỹ từ năm trước. Bài mới của bà là một truyện ngắn về đời sống Mỹ, kể bằng mắt nhìn của  Kiki, thuộc giống Cain Terrier tự nhận là nhanh nhẹn, năng động, khôn ngoan... Mong Thu Hồ sẽ tiếp tục viết thêm.

 

Một ngày đẹp trời có cặp vợ chồng lạ mặt và my worker đứng nhìn tôi với vẻ ưa thích ngắm nghía tôi nhảy tưng tửng lên xuống rên rỉ ăng ẳng, trong lúc my worker luôn miệng giới thiệu là tôi chỉ mới 6 tháng tuổi, còn là puppy bé bỏng lông vàng, mắt xanh, dễ thương quá mà bị mommy tôi bỏ vào đây vì bà không có khả năng lo lắng cho cả bầy anh chị em tôi. Tôi đành phải chia tay cùng bà và cả nhà.

Thế là tôi có daddy và mommy mới. Sau khi xong xuôi thủ tục ông bà cho tôi một tên mới là KIKI, một ngày sinh mới và rước tôi về. Vừa đến nhà, tôi chạy vòng quanh, vòng quanh tìm tòi ngửi ngửi từng ngõ ngách, xem ra tôi thích nơi chốn mới này, nơi tôi gọi là nhà. Công việc đầu tiên, mamy đem tôi đi tắm để trừ dứt hậu hoạn những con rận tôi có thể mang theo về nhà với xà bông dành cho chó thơm phức và còn sấy khô lông nữa. Ôi, sao mà sung sướng quá, đuôi tôi vẫy vẫy, miệng tôi sủa hau háu ăng ẳng!

Tối đêm đó, sao lại bỏ tôi vào cái lồng nhỏ xíu này, tôi không muốn đâu, tôi la lối khóc lóc ăng ẳng suốt cả đêm tôi hứa sẽ không tè bậy bạ trong nhà. Nghĩ vậy nhưng tôi chưa làm được, my mamy lấy những tờ báo cũ lót các nơi bảo là peepee và puppup ở đây.

Ban ngày, dady và mamy phải đi làm nên tôi được làm chủ. Mặc dầu, tôi còn bé bỏng

nhưng tôi biết có bổn phận phải ngó trước trông sau, để ý lắng nghe từng tiếng động xung quanh nhà. Do đó, khi ngủ mắt nhắm mà tai vẫn lắng nghe. Khổ thân con chó như tôi!

Dần dần tôi quen được giờ giấc mamy về để dẫn tôi ra ngoài giải tỏa tâm sự, khi về tới nhà, tôi nghe mamy la toang loáng lên là tôi phá quá. Mamy không có biết ở nhà một mình buồn quá mà đâu có gì để chơi, để giải trí, mấy trái banh chơi một mình không vui, chẳng lẽ ngủ hoài sao. Kìa nào là những chiếc dép của mamy nhiều màu sắc, những cuốn sách, những tờ báo đây này, nào cắn,nào xé ôi vui quá là vui! Có hôm tôi chơi với tờ giấy lớn ơi là lớn, đầy những chữ với những đường kẻ dọc ngang li ti, những cây viết mamy làm rơi dưới đất mà không hay, bây giờ là đồ chơi của tôi, tôi cắn xé đã ngứa cho mấy răng muốn rung rinh của tôi.. Khi mamy về đến nhà thấy tôi bày binh bố trận đẹp quá, mamy không khen mà quát thao um sùm " kiki sao lại xé tấm bảng đồ của mamy rồi, cả mấy cây viết, coi kìa mặt kiki dính đầy mực, con đã đọc được gì rồi, con giỏi quá há" Mamy không đánh đòn mà còn khen tôi giỏi, hau háu! Sau đó, mọi thứ được mamy để lên cao khỏi tầm với của tôi Răng tôi ngứa quá, không có gì để nhai, phải tìm cái gì đây; À,tìm được rồi, những cạnh bàn, những góc cửa, góc cạnh của cầu thang, những mảnh gỗ tôi có thể cạp làm vui, ăng ẳng!

Một hôm tôi nghe mamy bảo "Kiki có period honey ơi", tôi có thấy gì đâu. Tôi nghe daddy gọi cho tôi một cái hẹn với bác sĩ...Thế là daddy mang tôi đi gặp bác sĩ, để tôi ở đó cả ngày trời, khi tỉnh dậy.  Ôi! Sao bụng tôi đau quá vậy! Họ đã làm gì tôi rồi, à nhớ rồi! mamy muốn bác sĩ "fix" để mãi mãi tôi là cô chó cái còn "Gin" của mamy. Daddy đón tôi về lại đi công tác tiếp, tôi ở nhà một mình. Đến nửa đêm, mamy mới đi làm về, tôi khóc vì đau vì tủi thân, mamy cũng khóc, ôm tôi vào lòng vỗ về. Thỉnh thoảng tôi nghe mamy bàn với daddy thấy tôi ở nhà một mình buồn nên kiếm cho tôi một thằng bạn trai để hú hí cho vui. Tôi đã hai tuổi rồi, bằng tuổi với cô gái teenager xinh đẹp hàng xóm, cũng lông vàng mắt xanh như cô ấy chứ bộ!

Thế rồi một hôm daddy đem về một thằng ốm nhom, ốm nhách nhô cả xương sườn xương sống, đưa hai con mắt lồ lộ với hàm răng móm, xấu ơi là xấu, lông mềm mại, màu đen trắng. Được biết nó là giống Bắc Kinh đã bốn tuổi, còn tôi là Cain Terrier nhanh nhẹn, năng động, khôn ngoan hơn nhiều. Tôi ghét mamy rồi đó! Đây là nhà của tôi! Hau Háu! để thị oai với nó, xem ra nó lớn tuổi hơn, nhưng nó hiền, nhát khít có thể ăn hiếp được! Nhưng tôi cũng giận mamy, tôi bỏ lên lầu theo daddy cả ngày, trong khi mamy tắm rửa những vài ba lần cho Sampson vì nó có quá nhiều rận, nó run bần bật như cầy sấy vì tắm! Nó được đặc tên là Sampson, vậy là đẹp đó thay vì gọi là ET, nó giống ET quá! Mamy bảo.

Qua ngày sau tôi xuống lầu với điệu bộ nghinh ngang, hau háu! nó phải nghe lời tôi, không được tè bậy trong nhà, nên bị nhốt trong chuồng như tôi lúc ban đầu. Nó la, nó khóc cả tuần lễ, rồi đâu cũng vào đấy! Nó phải theo tôi ra ngoài peepee, nhưng sau khi giải bầu tâm sự nó nhảy đẹp một cách nhẹ nhàng uyển chuyển quá, bằng hai chân sau như Michael Jackson, đẹp ơi là đẹp! Còn nữa, mỗi lần nó nghe xe cảnh sát hay cứu thương hú, nó cũng hú một hơi dài theo giọng cao mất hút; tôi cũng bắt chước hú theo, nhưng hơi của tôi sao mà ngắn quá chỉ làm mamy cười thôi. Mamy bảo thằng ấy thế mà nhiều tài!

Những ngày qua, Sampson bắt đầu có da thịt mập mạp, nó cũng đẹp trai hẳn ra! Cặp mắt bây giờ tròn xoe, to đen như hạt nhãn, hơi lé kim chút xíu, không có chân mày rậm rạp lông như tôi nên trông nó trẻ mãi không già. Nó hiền nhưng thuộc loại cứng đầu đấy nhé, mamy bảo thế! Nó đã đi hoang mới bị bắt, quen tật! Một lần, nó đã chạy băng qua đường bên kia lộ, daddy ngồi trong nhà nhìn ra thấy nó, bắt về xém chút nữa là ăn đòn. Nó bắt đầu "flirting" tôi, lắc lắc cái đít của nó vào mặt tôi, hoặc nhảy chòm lên mình tôi. Giận quá, tôi nạt cho một cái, nó bỏ chạy thật xa. Cái thằng đó, mỗi lần nó hứng tình là cứ phá tôi, nhưng dễ gì, daddy đem nó đi bác sĩ, cắt mất hai trái "nho"lủng lẳng của nó, vậy mà nó chẳng khóc gì cả, cũng như mỗi lần mamy cắt móng chân cho chúng tôi. Tôi sợ quá nên rên rỉ, run lên bần bật, trong khi đó nó cứ tỉnh bơ như không có gì phải lo, ai làm gì cũng được, không tỏ thái độ gì cả. Thằng lì thiệt! Mỗi lần nó ngủ luôn thè cái lưỡi hồng hồng, nhỏ xíu, mamy thích thú mỗi khi nhìn thấy.

Thời gian lẵng lặng trôi qua, chúng tôi sống trong hòa bình, ban ngày ngủ ban đêm canh nhà, chúng tôi được ngủ trên lầu trong cái nệm cho chó đặt kế bên giường của mamy. Mấy đêm liền Sampson đòi lên giường mamy chơi, nhưng mamy không cho Nó buồn lắm! Không rõ sao tuần lễ đó Sampson lì ra mặt, nó đã đi hoang 3 lần vào trong khuôn viên xung quanh nhà ở, may mắn daddy tìm về được. Lần cuối, vào ngày Father day 2002, daddy dắt chúng tôi ra ngoài để peepee, nhìn quanh quất một lúc Sampsom đâu mất tiêu (daddy tin tưởng chúng tôi ngoan, good dogs, nên không mang dây cho chúng tôi). Daddy vội vã tìm kiếm khắp nơi trong khuôn viên nhà nhưng chẳng thấy nó đâu. Daddy đi lần ra đường nhìn về bãi cỏ mamy thường dẫn chúng tôi đến, dad thấy Sam nằm ở trên đường, xe đã đụng Sam gãy hàm, chết tại chỗ. Dad không nói được lời nào, đem Sam về nhà, dad vội gọi cho mamy biết; không đầy mười phút mamy đã về tới nhà, má khóc nức nở. Tội nghiệp Sam, tôi cũng đến "ngửi ngửi" từ biệt với Sam. Dad chôn Sam sau nhà. Suốt đêm dài hai người không ngủ, nằm bên nhau nhắc nhớ về Sam. Từ đó, có lẽ vì ân hận đã không cho Sam lên giường với má, nên sau đó tôi được nằm ngủ giữa hai người.

Hơn cả năm dài, mỗi lần nhắc nhớ về Sam là mắt mamy rưng rưng, mũi đỏ lên; tôi biết mamy khóc nhiều lắm.

Nhân dịp mamy birthday, Ian đem biếu má một puppy tí xíu, nhỏ bằng bàn tay, lông ngắn đen trắng, màu giống với Sam lúc trước. Má có vẽ vui lên với thằng nhỏ Chuhuahua này. Nó nhỏ xíu nhưng lanh quá, cho nó ngủ trong lồng mỗi tối nó la quá; mámy đành cho nó và tôi ngủ trên giường với daddy và mamy từ đó. Mỗi sáng, nó theo chân mamy, cắn dress của má đòi ăn, nó lớn như thổi, chân dài, eo thon. Khi nó nằm hai chân trước vắt tréo lên nhau giống như các cô ngồi, mamy thích quá bảo là giống như các người đẹp chân dài, lúc nó ngồi lưng thẳng eo thon như ngựa nhỏ. Dáng đẹp chỉ được trong năm đầu, vì sau đó nó ăn quá nhiều thức ăn mamy cho hai đứa nhưng có những ngày tôi không ăn, nó ăn hết cả nên bây giờ nó lớn mập ra và cao hơn tôi.

Thời gian thắm thoát qua nhanh, tôi đã là bà chó già. Ngày ngày hay rút vào một góc phòng trầm lặng, suy tư, gắt gỏng, lặng lẽ nhâm nhi những bàn chân ngứa ngáy theo tuổi già của tôi. Nhưng không bao giờ xao lẵng nhiệm vụ canh giữ nhà cửa của mình Mamy vẫn thương yêu chúng tôi, đem chúng tôi theo mỗi chuyến đi chơi gần xa bằng xe, ở trong hotel sang trọng, sung sướng tuổi già gần đất xa trời. Còn gì hơn đời chó của tôi!

THU HỒ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,208,999
Chúng tôi đã nhận được giấy tờ bảo lãnh đoàn tụ của chị tôi gửi về rất sớm, từ năm 1979 với lời nhắn trên bức điện tín kèm theo rất ư là hấp dẫn: "Ra Hà Nội làm Passport đi Mỹ. Chúc may mắn." Lời nhắn ấy mãi đến mười hai năm sau mới thành sự thật. Chúng tôi được phái đoàn Mỹ gọi vào Saigon phỏng vấn vào dịp trước lễ Giáng Sinh năm 1989
Gia đình ông đặt chân lên đất Mỹ theo diện H.O., một chương trình tị nạn dành cho những cựu tù cải tạo sau 75. Mặc dầu đủ điều kiện và chịu đựng gần 13 năm trong trại tù, hồ sơ của ông vẫn bị Bộ Nôi Vụ xếp loại "lý lịch đen"và không chịu cấp xuất cảnh. Cuối cùng do sự can thiệp của giơi chức Mỹ tại Bangkok, gia đình ông mới được
Việt kiều có nhiều người rất dễ thương; họ hiểu cao biết rộng và có khi cũng rất giàu nhưng rất khiêm tốn, rất đáng trọng. Bên cạnh đó cũng có nhiều người kiêu ngạo đến đáng sợ dù bên ấy chỉ làm "cu li" hoặc lãnh tiền trợ cấp của chính phủ chứ không phải tiền do mình đóng thuế hay làm ra. Nhưng nói thế cũng không công bằng
Viết Về Nước Mỹ đã có nhiều bài đặc biệt về nghề Nails tại Mỹ, phần lớn do chính người trong nghề. Lần này chuyện Nails được kể do một người ngoài nghề: Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp
Sau khi Cộng Sản tiến chiếm miền Nam, từ năm 1975 đến 1982 mọi gia đình dân miền Nam Việt Nam đều sống cảnh bần cùng đói khổ. Trong chiến dịch "Đánh tư sản mại bản" một cụm từ của Cộng Sản đầy sắt máu: nhiều người bị cướp hết của cải, tức tưởi phải tự vận. Cộng Sản đẩy dân từ "Tư sản" hoá thành "Vô sản", mọi người dân
Chắc anh ngạc nhiên lắm khi thấy bài viết này của em, vì tất cả những bài em viết, những thơ em làm, anh là người trước tiên được biết vì em khoe, em đọc cho anh nghe. Và bao giờ cũng vậy, nghe xong qua phôn - nếu anh ở chỗ làm và em ở nhà - hay vào những buổi tối hai đứa mình cùng ngồi bên nhau dưới ánh đèn ấm cúng
Lúc này bà con miệt Bolsa tha hồ được thưởng thức khá nhiều show ca nhạc vinh danh ca sĩ này, nhạc sĩ nọ, bà con mặc sức có dịp lên áo quần gặp gỡ giao lưu văn hóa hai miền nam bắc. Thấy bà con vinh danh dữ dội quá, bà già trầu này cũng táy máy, phen này ta vinh danh phe ta, ta tự bốc thơm phe ta, mà đã nói tới phe ta là
Hòa làm chủ tiệm nail này đã gần bảy năm với lượng khách hàng rất đều đặn, và thu nhập khá dồi dào. Gia đình nàng đến Mỹ trong đợt HO đầu tiên, thấm thoát đã mười sáu năm. Hướng, chồng Hòa, là cựu sĩ quan không quân. Sau ngày miền Nam đổi chủ, anh phải đi "cải tạo" hết sáu năm. Khi được thả, vợ chồng và hai đứa con nhỏ
Mỗi năm cứ đến cuối hè, những người từng theo dõi giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ đều nao nức chờ đợi đến ngày công bố danh sách những người trúng giải. Từ danh sách này, từng nhóm quen biết nhau sẽ "hồ hởi phấn khởi" bàn cãi và phỏng đoán xem ai sẽ chiếm giải nhất, giải đặc biệt v.v và v.v Đã sáu lần từ ngày giải
Chị Hạ-Giao là chị bà con của tôi. Từ khi kết quả siêu âm cho biết chị đang có một bé trai và một bé gái trong bụng, tin vui này bùng ra trong đại gia đình tôi chẳng khác pháo bông tưng bừng xẹt nở trên nền trời nhân ngày quốc khánh. Tính chung cả hai bên họ nội ngoại, nếu cách đây mười mấy năm tôi là đứa bé đầu tiên của
Nhạc sĩ Cung Tiến