Hôm nay,  

Từ Fast Food Đến Fat Food

28/03/200800:00:00(Xem: 121774)

Tác giả: Bình Thiên

Bài số 2262 -1636-39-vb6280308

 

Bình Thiên là bút hiệu mới  của Phuong Dien Nguyên, tác giả bài “Cô Thắm Qua Cầu Goden Gate” đã phổ biến. Bài viết về nước Mỹ lần này vẫn gọi người Mỹ là “Tây Hoa” , đề cập tới một đề tài đang được các chuẩn ứng cử viên Tổng Thống Hoa Kỳ quan tâm.

 

Anh chị Năm thân mến,

Khổ rồi anh chị Năm!

Đầu thư mà đã kêu "khổ" thì cũng như gặp nhau, tay bắt mặt mừng, hỏi thăm bằng tiếng Anh: "How're you today..."" mà mấy cha Miệt Dưới, xứ kangaro thè lưỡi, thường ngôn lạc điệu, không đúng giọng của nữ hoàng Elizabeth II, thành "How're you todie"" - "Nào, sắp chết chưa..."" thì trước sau gì người được hỏi cũng sẽ mặc áo sơ mi gỗ, đi chuyến tàu suốt quá...! Nên trong phùa bầu cữ Mỹ tháng 11/2008 này... tui nấu nồi "Cháo Vịt" bự để... câu Cá Tháng Tư...

...Vì ngân quỹ quốc gia Hoa Kỳ thiếu hụt, nên các nhà chính trị ủng hộ phe Dân Chủ ở các bang xa được khích lệ, vận động ngoài hành lang Quốc Hội Tây Hoa, gọi là lobby í mà, đánh thuế vào họ "nhà mập" nào quá khổ - mỗi pound thặng dư $2! Họ kêu là "Mouth Tax" để tố tổng thống Bush, Cộng Hòa đã phất tay chi tiền thêm cho người thọ thuế - ngoài tiền thuế được lấy về - được từ $600-1,200/người; mong kích thích sự mua sắm/chi tiêu lúc kinh tế hụt hơi thê thảm! Thêm nữa là, Tổng Thống Bush đặc biệt dễ dãi cho các nhà nông bang nhà Texas, nuôi bò ngày càng nhiều - để mỗi cuối tuần, nhà nào nhà nấy cũng cứ BBQ và BBQ ì xèo, khói um... làm màng ozone trên trời lủng thêm to. Còn bang Kansas thì trồng lúa mì nhìn mút con ngươi; họ gặt hái đem về xay thành bột để làm bánh mì đủ loại, từ Frenh bread, đến muffin... rồi tới bánh mì sandwich nhận hotdog - và những thực phẩm đó bán ê hề trong các siêu thị khắp nước, đều từ nông trại của hai bang này được đặc ân mà ra.

Dịp bằng vàng này, phe Dân Chủ đi lòng vòng nhiều phùa quan sát các bếp nhà hàng, điều tra họ áp dụng lối nấu nướng theo khoa+hóa học hiện đại nào đã cách mạng nghệ thuật ẩm thực - nên kỹ nghệ Fast Food cũng tưng tưng bốc hương theo chiều gió, phất phơ mũi dân phố thị, lúc chiên/nướng dòn xèo-xèo trên vỉ lò các loại như hamburgers, sausages; đôi khi cả gà đi bộ Calif., cũng thảy vào nướng ăn có theo với french-fries - mà món nào món nấy cũng phải Super Size thì mới phát triển mạnh - nên... dân Tây Hoa hiện nay là những người ăn uống liên tu!

Vì kỹ nghệ thực phẩm đã nhồi nhét vào đầu dân chúng là không nên phí phạm một chút đồ ăn nào hết [lại còn thí dụ: có thấy Somalia đói không"]; trong khi các bang khác cũng sản xuất mọi thứ thừa mứa. Cho nên dân Mỹ hiện nay là những người được xem - ngoài vấn đề lao động đã được quốc tế bầu là đứng số 1 thế giới, nhân ngày Lễ Lao Động 2007 - mà còn được xem là những người làm "job miệng" 24/7 ngày. Họ nhai nhai, còn mồm thì uống liên tục - trong đó có tui nữa anh chị Năm, cũng làm "job năm ngón" bốc, gắp, cạp lia chia full time!

Và cũng vì lễ Lao Động vừa rồi bầu Mỹ số dách lao động, nên Au Châu thấy cũng  chẳng ưa gì Tây Hoa trong việc ăn uống này! Vì về vấn đề ẩm thực, Au Châu tự hào đã có mấy ngàn năm văn hóa; trong khi đó, Hoa Kỳ tính cho đến năm nay, 2008, thì lập quốc vỏn vẹn có 232 năm [từ 1776]. Mà anh chàng Mỹ thì thực dụng - đói ăn, khát uống... thuốc Viagra. Tronh khi nói chung Au Châu thì màu mè... Hai thứ văn hóa "thực tế và hoa hòe" đối chọi nhau như dao với thớt, cắt cụp cắt cụp, tìm cách bằm nhừ lẫn nhau. Cho nên, vì vấn đề ẩm thực cả Âu Châu coi Tây Hoa là gã trọc phú, snob, hảnh tiến/hợm mình; còn Hoa Kỳ cho Au Châu là "bourgeoir gentille l'homme," trưởng giả học làm sang! Để sau đó, Âu Châu gán cụm từ "Ugly American*" Mỹ Xấu Tính: kênh kiệu, mất tư cách, có thái độ bất xứng... đang tung ra giữa đám tinh hoa cầm quyền xã hội Âu.

 

Anh chị Năm thân mến,

Tui lấy một thí dụ, chẳng hạn như:

-Bên Âu, nghệ thuật ẩm thực thì điệu nghệ: Dao cầm tay phải, cắt sao cho thanh lịch; nỉa cầm tay trái, ghim đồ ăn đưa vào miệng sao cho không chàm ngoàm. Và lúc ăn không được khua dĩa, cạ nỉa kêu lụp cụp/loon toon; nhất là các nàng, hé môi cắn miếng nhẹ, thanh tao, đưa đồ ăn vào miệng với chút hững hờ là tuyệt chiêu! Đó là kiểu nhà giàu/quý tộc, ăn hương ăn hoa... kiểu "ăn lấy thơm lấy tho, chứ không ai ăn lấy no lấy béo!" cho dù trong bụng còn muốn ăn nữa! Nhưng, vì sỉ diện hảo, ăn xong còn để lại chút đồ ăn dư trên dĩa, kể như mình đã no thừa mứa. Và khi mời đi ăn vì xã giao thì người mời chi tiền. Sau buổi tiệc, các món ăn còn dư, nếu lòng có tiếc, vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Còn lúc muốn cho người làm nghỉ việc thì chủ vẫn còn dùng dằng... chưa muốn nói ra [như sợ mích lòng]. Khi làm việc gì thì màu mè, điều kiện không rõ. Có nghĩa là dân thượng lưu, trí thức phải đoán tình ý cho vừa lòng nhau...

-Trong khi đó, Tây Hoa ăn uống thì nhanh, kiểu cowboy, lại thực tế. Tay nào cầm muỗng, nỉa cũng được, miễn đừng đứt tay, khỏi phiền người bên cạnh kêu 911 là được. Ăn không hết thì... hí hửng, xách cái To Go To Go... về. Và trong cái khoái đồng tiền bát gạo bỏ ra mua đồ ăn mà còn dư lại đó, họ mang mớ "tòn-ten" về nhà - không ỡm ờ... kiểu có nuôi con Tô Tô! Lúc ăn là thời gian tán gẫu, cười nói huyên thuyên, và là thời gian "dĩ thực vi tiên..." Khi mời khách/bạn đi ăn cho vui thì tiền ai nấy trả. Và khi cần cho người nghỉ làm thì miệng vẫn "I love you," nhưng sáng hôm sau vào sở thì được giấy Thank You! Và khi thuê giúp/làm việc gì thì điều kiện này, contract nọ - để hai bên theo đó thi hành cho đúng.

Anh chị Năm thân mến, cho nên Tây Hoa bị người đời cho là chủ nhân ông là thế, dù Hoa Kỳ có "ban ơn/giúp đỡ" nước nào cho chín xe mười vàng thì cũng như không thôi! [Chuyện này nếu có dịp tui sẽ kể sau].

 

Trở lại vấn đề bầu cử...

...Các luật sư tham lam của phe Dân Chủ vừa mài dao vừa nhễu nước miếng để thu thập tài liệu. Trong khi đó thì ứng viên tổng thống Dân Chủ cũng xoa tay chuẩn bị lột da sống kỹ nghệ thực phẩm [họ nói là đánh phủ đầu ứng viên John McCain thôi]! Một vị dân cử gà nhà Dân Chủ phê:

-Tại sao dân Tây Hoa chúng ta lại mập quá" Và, việc "Tạ Hầu Đôn" này cứ y như là bịnh dịch zậy..." Phải truy nguyên do.

Bộ tham mưu DC về báo cáo lại là do tên tội đồ "thực phẩm;" và họ nói là thời gian bi giờ phải điều chỉnh lại kỹ nghệ này, nếu không thì chết cả lũ. Họ đánh dấu hỏi, tại sao TT Bush, CH không bắt các nhà chăn nuôi sản xuất loại thực phẩm ít calorie, ít mỡ hơn. Chẳng hạn như mỗi con bò phải cho nó đi rong như gà "đi bộ" mà các nhà hàng thường quảng cáo dai thịt của Calif., và trên cổ mỗi con bò cũng phải có mang hàng chữ [như bao thuốc lá] ghi: "Surgeon General Has Determined that Food Can Make You Fat...Fat...and Cholesterol."

Cho nên anh chị không biết chớ, mỗi chuyến phi cơ của Dân Chủ du hành đến nơi nào vận động đều có câu logo để đổ thừa thẳng tay phe CH: "Đừng trách người Tây Hoa obesity - mà trách thực phẩm... của TT Bush! Cứ coi như chúng tôi đây, gương mặt hóp, chúng tôi chống chủ nghĩa pụng phệ của TT Bush như thế nào rồi..."

Trong khi đó, giới chính trị của TT Bush ủng hộ TNS John McCain đảng nhà cũng chuẩn bị làm dự án giảm thuế mập địa để cân bằng khoảng cách cử tri giữa CH và DC. Tuy rằng TT Bush cũng thấy dân phì nộn Tây Hoa trên dưới trăm triệu, một số phiếu khổng lồ chớ ít ỏi gì đâu! Đồng thời, TT Bush cho vời ứng viên tổng thống đảng mình vào Tòa Bạch Ốc vỗ vỗ vai khuyến khích, buddy, buddy... đừng lo.

Rồi cuối cùng, cả hai bên DC + CH cũng lấy Fast Food như cuộc đọ sức, làm cho thăng bằng câu "SuperSize Me&Stomach" của nhà hàng McDonald's, BurgerKing, Wyndy's...

Đây là cuộc thu thập hồ sơ về tình trạng thể tạng con người dưới tiêu đề "Fast-Food n Me" không tiền khoáng hậu của ngành báo chí chuyên chính trị - kể từ ngày thành lập nước của người Yankee cho tới tháng11/2007 này; giờ đem nhau ra tranh cãi giữa tiếng lèo xèo của chảo mỡ đang sôi "deep-fried-chicken-french-chip..." Tuy thế, cũng có điều tội nghiệp, phải kể đến kỹ nghệ may quần áo, bị động đứng ngoài - vui ít, buồn nhiều! Vì họ tự hỏi rằng, có phải... "Cả thế giới và phong cách ăn mặc Tây Hoa hiện đại đã trở thành nhỏ thó theo... vòng mông/pụng rồi chăng" Nếu đó là sự thật thì đa số giới bình dân không thèm mua thêm quần jean và các loại áo XL/XXL mới thì cũng tội nghiệp chúng tôi lắm...!"

Thiên hạ sự thì đề quyết rằng, việc này thì "phước bất trùng lai, họa vô đơn chí" cho các nước chuyên may quần áo lắm lắm! Vì họ chỉ sản xuất quần áo loại "L" là tối đa - đỡ tốn vải mà bán vẫn giá, nên kỹ nghệ quần áo Tây Hoa vận động giảm bớt "quota" các nước này.

Anh bạn vừa nhai ràu-rạu cánh gà buffalo-wing, vừa tu ừng ực 2 ly giấy Coca king size hết nhẵn, cảm khái hung hăng con bọ xít:

-Uiii! Mỹ quốc xưa, vừa tròn mười tám niên gia đình tui đến đây hí hửng, đâu còn là tổ quốc nay - giữa hai thứ tốt/xấu - đi đâu ăn thì cũng ketchup, mustart, hotdog, salad, hamburger, đồ chua... của giai cấp bình dân fast food tồn vô họng vậy thôi! Còn điểm nấu ăn đặc biệt của người vợ trong gia đình thì đã chết tự cõi lòng một ít - không những cho người Mỹ da trắng/vàng/nâu/đen/đỏ, mà cho tới người tỵ nạn bất cứ từ nơi đâu đến - từ nhà bếp ra đến quán xá cũng là mùi dầu chiên. Đó là mùi vị nhất quán của đệ nhất siêu cường hiện nay to go. Cho nên tài nghệ nấu ăn tuyệt vời của các nàng Việt chính gốc hay tỵ nạn nào vừa mới từ Phi đến... hoặc các nàng ở Mỹ càng lâu thì nấu ăn càng có chất lượng cũng xếp xó! Những lúc muốn ăn mắm tôm thì khó kiếm tiệm bán ở Tây Hoa, họ kỵ không bán chỗ kín bưng! Tuy cũng có những người Mỹ vô tiệm phở ViệtNam ăn, rồi không đành lòng bỏ nước dùng, múc từng muỗng húp thì không đã - họ phải ... bưng tô lên húp... như múa lân...

...Cho nên cuộc "hành trình ẩm thực" của dân Mít-Mỹ về quê là để được ngồi lê-la vỉa hè có món đặc sản từng vùng, ăn cùng bao lớp ruồi nhặng bay vo-vo vậy mà ngon... từ thuở 4,000 năm dựng nước! Hay kiểu cách nữa thì họ vào các nhà hàng tại quê nhà, có luôn món rau muống nướng mới có - họ chặt đẹp $30/50 cộng rau, sau đó Việt kiều về Mỹ cày bừa mua Tylenol trị nhức đầu khỏi cần toa.

Nếu có dịp, kỳ sau nồi Chicken Soup khác như thường lệ hé anh chị Năm.

Bình Thiên

 

*[Khác với "The Quiet American," Người Mỹ Trầm Lặng của tác giả người Anh, Graham Greene viết vào năm 1955 đã được quay thành phim năm 1958 và năm 2002]

Ý kiến bạn đọc
23/11/202114:17:05
Khách
<a href="https://cialiswithdapoxetine.com/#">cialis support 365</a> cialis online
27/02/202112:07:13
Khách
https://genericviagragog.com viagra generic
17/02/202103:43:34
Khách
erectile assistance <a href=https://plaquenilx.com/#>other names for plaquenil</a> can erectile dysfunction be treated
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,147,467
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother&#39;s day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến