Hôm nay,  

Chuyện Thằng Bin “Con Bush”

17/04/200800:00:00(Xem: 164539)

Người viết: Lê Hoàng Bá Diệp

Bài số 2277-16208254-vb5170408

Tác giả là cư dân Nam California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Lê Hoàng Bá Diệp là chuyện kể về một cháu trai chậm phát triển. Sau ba năm  cùng mẹ định cư tại Mỹ, Bin đã làm được nhiều “thành tích” đặc biệt ngoài cả ước mơ của gia đình, nhờ những trợ giúp đặc biệt của nhà trường Mỹ dành cho, tới mức người trong gia đình đùa vui gọi Bin là “con Bush”.

Bin đã dậy thì ở tuổi 15, nhưng đầu óc nó hình như vẫn mãi là của đứa con nít 5-6 tuổi. Sự ngây ngô của nó lắm khi làm những người trong gia đình tức phát điên được, có khi lại làm họ mong được ngu ngơ như nó để không biết đến sầu muộn hay mau chóng quên đi những nỗi đau trong đời.

Một phần não của Bin bị tổn thương do sanh chấn nên nó ngu ngơ và không phát âm được như mọi người bình thường. Chỉ người trong gia đình mới hiểu được gần hết những gì Bin nói vì đã quen với cách phát âm của Bin.

Hồi nhỏ Bin trắng lắm và tóc lại lợt nữa nên mấy đứa con nít trong xóm cứ nghĩ nó là con lai Mỹ. Vì Bà Ngoại Bin ở Mỹ đi về Việt Nam rất thường xuyên nên đám con nít càng tin là tụi nó nghĩ đúng hơn. Có một lần nó đi dạo dọc bờ sông Thị Nghè với Bà Ngoại, một cô bé nhà cùng xóm bắt chuyện với nó và Bin tuôn lại một tràng, chẳng từ nào người ngoài gia đình nghe hiểu được. Con bé không hiểu Bin nói gì nhưng nói như chắc như đinh đóng cột với mấy đứa bạn: "Mày thấy tao nói chưa, nó bên Mỹ về mà, nó đâu có nói tiếng Việt đâu."

Những năm đầu tiên nó đi học ở Sài Gòn thật đau lòng. Nó thường về nhà với những vết roi còn in lai trên da. Nó không hiểu cô giáo, các bạn trong lớp, và ngược lại. Nó phá phách và không tuân theo luật lệ của lớp học vì nó có hiểu gì đâu. Dù mẹ nó là giáo viên dạy cùng trường, các cô giáo của nó vẫn không đủ kiên nhẫn để không quát tháo hay phạt đòn nó.

Sau 2 năm ngồi mãi ở lớp 1 trường tiểu học bình thường, mẹ Bin cuối cùng phải chuyển con mình vô trường dành cho trẻ chậm phát triển. Và rồi cũng chỉ có thân xác phát triển nhanh sau 6 năm học, Bin vẫn ngu ngơ cho đến ngày nó được đi học trên đất Mỹ.

Chuyện gia đình Bin đi Mỹ có hơi bất ngờ. Cậu Bin ỡ Mỹ làm giấy tờ bảo lãnh đoàn tụ gia dình từ hồi mẹ Bin còn đi học. Vì ham vui hay vì duyên số, mẹ Bin đã không thực hiện nguyên tắc "3 không" của những người chờ đi Mỹ. Nguyên tắc đó là: không yêu, không lập gia đình nếu lỡ yêu, không có con nếu lỡ lập gia đình. Mười ba năm sau ngày cậu Bin nộp đơn xin bảo lãnh anh chị em, Lãnh Sự Quán Mỹ ở Sài Gòn mới kêu phỏng vấn xét cấp visa vào Mỹ. Bấy giờ chính phủ Mỹ không phải chỉ chấp thuận cho mẹ Bin đi Mỹ thôi mà còn cho cả gia đình nữa. Vậy người ta mới nói Mỹ kỳ ghê: nếu chịu cho mẹ Bin đi sớm thì chỉ cần cho một người chứ đâu phải 4 người. Nhờ Mỹ kỳ cục vậy nên Bin mới có cuộc đổi đời ngoạn mục.

Bin sống cùng nhà với Bà Ngoại, dì út, mẹ Bin và thằng em 7 tuổi ở nam Cali. Ba mẹ Bin đã không thuận hòa từ nhiều năm. Tình yêu đưa họ đến với nhau, nhưng sự chênh lệch về học thức đẩy họ rời xa nhau. Ho ly dị một lần ở Sài Gòn rồi lại sống chung lại, sinh ra em trai Bin. Đặt chân đến đất Mỹ được vài tháng thì họ ly thân. Ba Bin bỏ đi San Jose nơi có họ hàng bên nội Bin. Rồi vài tháng sau nữa ba me Bin ly dị. Lần này thì chắc chẳng có ngày trở lại như xưa nữa vì họ đang ở Mỹ mà. Mẹ Bin không chịu đựng ba Bin như hồi còn ở Việt Nam. Trên đất Mỹ, quyền lợi phụ nữ được luật pháp bảo vệ nên Ba Bin không thể xử tệ với mẹ Bin như xưa. Hơn nữa, Ba Bin giờ đã thành Việt kiều nuôi mộng về Viêt Nam tìm vợ trẻ.

Từ ngày Bin đi học ở Mỹ, mọi người trong gia đình đùa vui gọi Bin là "con Bush" vì Bin sướng hơn ngày trước nhiều quá. Vì ngu ngơ nên Bin không hề bị sóc vì thay đổi môi trường như mấy đứa con nít khác trong nhà. Nó không hề khóc hay đòi nghỉ học sau ngày đầu tiên như em hay anh họ của nó dù Bin không biết một chữ tiếng Mỹ. Mỗi ngày đi học Bin có school bus đón đưa tận cửa nhà.

Bin học ở trường dành cho trẻ chậm phát triển. Bin được dạy cả kỹ năng sống, chơi thể thao, chỉnh âm, tiếng Mỹ và Toán. Cứ vài tuần Bin lại được đi field trip để học về kỹ năng sống. Mỗi lần đi field trip, mẹ phải cho Bin tiền để nhà trường dạy đi mua sắm, trả tiền. Những lần đầu Bin về tay không vì nó để tiền đâu mất trước khi thầy cô đưa đến Target hay đến quầy thu ngân của Target. Dần dà Bin bắt đầu đem đồ mua được về nhà dù không phải hoàn toàn chính xác như đã dặn.

Trước Giáng Sinh 2007, Bin được đi field trip để học cách mua quà cho mẹ và em trai. Bin đem về một tượng Batman bằng nhựa là quà Giáng Sinh cho chính Bin. Nó thích Batman quá không chịu cho em nó như mục đích của chuyến đi field trip. Mọi người trong nhà cười mừng rỡ (dĩ nhiên là trừ thằng em không được đồ chơi) vì nó biết món đồ bao nhiêu tiền và đem tiền dư về đưa lại cho mẹ nó.

Bin không hiểu hết tiếng Việt khi nói chuyện trong gia đình mà không biết thầy cô Bin làm sao để giúp Bin hiểu được những điều họ nói với Bin trong lớp bằng tiếng Mỹ. Bin kể lại được chuyện trong lớp bằng một giọng đớt dứt quãng nhưng đúng vơi những gì thầy cô Bin ghi trong sổ đưa về gia đình. Ai có từng biết Bin chỉ nói được tiếng Việt 2 từ một lần mà cũng chỉ là nói đớt mới hiểu những người thương yêu Bin mừng rỡ như thế nào, khi giờ đây mỗi sáng Bin có thể chào cô Marry lái xe bus "Hello, Marry" và "Thank you. See you" khi xuống xe. Cô Marry cũng vui khi cô nhân ra là Bin hiểu khi cô chọc Bin bằng cách chào "See you tomorrow" vào chiều thứ 6 và Bin cười đáp lại "No" và lắc đầu.

Dì Ut Bin cứ tấm tắc "Mỹ hay thiệt!" khi thấy Bin làm rất đúng những bài tập về nhà là những bài toán cộng trừ. Sáu năm học ở Việt Nam với thầy cô ở trường và với mẹ ở nhà, Bin chưa bao giờ nhớ đếm được từ 1 đến 10. Giờ đây Bin làm được 2 phép toán cộng trừ bằng tiếng Mỹ. Bin còn chơi đá banh trong đội tuyển của trường nữa. Bin làm được một số việc nhà như hút bụi, đẩy xe rác ra sân, kiểm tra cửa trước khi đi ngủ, bỏ quần áo vào máy giặt.

Bin siêng học và viết chữ đẹp hơn em nó. Gần đây Bin còn được hưởng trợ giúp đặc biệt là có sinh viên đến nhà dạy kèm Toán và tiếng Mỹ. Vậy mới nói Bin là "con Bush". Ngày trước nằm mơ, mọi người trong nhà cũng không dám mơ có ngày Bin làm được một trong số những điều nó đã làm được sau 3 năm ở Mỹ. Là tôi biết Bin ở Mỹ thôi chứ còn với nó mỗi lần Bà Ngoại đi về Việt Nam và nó phải đến Day Care Center sau giờ tan học thì nó lại nói "Bà Ngoại đi Mỹ rồi."

Ngoài phòng sinh hoạt gia đình Bin đang xem ti vi với Bà Ngoại. Người ta đang đưa tin về bầu cử tổng thống Mỹ. Văng vẳng tiếng bà Clinton đang nói: "This is America, and we do believe you can be anything you want to be, and we want our sons and our daughters to dream big."

Nước Mỹ đã đánh thức những hoài bão về đứa con trai đầu lòng của mẹ Bin.

Lê Hoàng Bá Diệp

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,440,427
Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú là tên thật. Sinh năm 1978; sinh quán Nha Trang-Việt Nam; định cư, tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện đang làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả trở lại với Viết về nước Mỹ từ 2016, với sức viết mạnh mẽ và thứ tự hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018. Sau đây, thêm mợt bài viết mới cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước và mới nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2018. Bài đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi có hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà tới hơn 400 người tử vong- Hiện ông đang là cư dân Orlando, Florida, vùng đất rất quen với bão lụt. Loạt bài mới của ông là chuyện khởi nghiệp trên đất Mỹ. Lần trước, là cửa hàng bi da. Bài mới, làm Shop May Công Nghiệp, thêm phần mở trung tâm giải trí.
Ngày Thứ Hai 5 tháng 12, 2018 là Ngày Quốc Tang của nước Mỹ để tưởng nhớ vị Tổng Thống thứ 41 George H W Bush. Bài sau đây được viết trong tinh thần tưởng nhớ. Người viết, Bà Nguyễn Kim Nên hiện là Hội Trưởng Hội Cựu Giáo Sư và Học Sinh Trường Trịnh Hoài Đức - Bình Dương, đang làm việc trong ngành thẩm mỹ tại Houston, Texas. Đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của tác giả, kể về người bạn đời của bà là Ông Nguyễn Duy Huynh, một tị nạn Việt, làm việc tại Houston Club và trở thành người đấm bóp tin cậy của Tổng Thống Bush và gia đình ông.
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới của Phan, viết cho mùa Giáng Sinh đang tới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20. Bà tên thật Trần Ngọc Ánh sinh 1955, sau khi đi tù gần 11 năm về tội chống Cộng Sản từ đầu 1979 đến cuối 1989, đã tốt nghiệp Đại học năm 1995 ngành Quản trị kinh doanh tại VN. Sang Mỹ định cư theo diện kết hôn năm 2007, hiện đang sống tại thành phố Victorville, miền Nam California. Nghề nghiệp nội trợ. Sau đây, thêm một bài viết mới của bà.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với nhiều bút hiệu: Capvanto, Philato... Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Á Khôi, Vinh Danh Tấc giả VVNM 2014. Bài mới ông góp không phải để dự giải mà chỉ để ghi lại một sinh hoạt đặc biệt của buổi họp mặt kỷ niệm 90 năm ngôi trường được mang danh Petrus Ký.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Bài viết mới nhất kể về một chuyện tình đẹp.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước My năm 2018. Thời chiến trước 1975, ông xuất thân Khóa 9 Liên Trường Võ Khoa Thủ Đức, sau đó dự Khóa Căn Bản TQLC ở Quantico, Virginia năm 1963, nhiều lần bị thương và thăng chức ngay tại mặt trận. Sau gần 10 năm tù hậu chiến, ông vượt biển từ Rạch Giá đến Thái Lan trong tháng Giêng/1987. Đến Mỹ tháng 8/1987 và định cư tại Utah, làm việc cho First Security Bank, Accounting Depart-ment. Đã từng giữ chức vụ Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Tự Do Utah trongnhiều nhiệm kỳ. Hiện đã về hưu. Bài viết của ông là hồi ký về một bạn thân người Mỹ tử trận tại Việt Nam.
Với bài viết đầu tiên từ tháng Sáu 2017, tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, cô cho biết đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi và xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến