Hôm nay,  

Chuyện Thằng Bin “Con Bush”

17/04/200800:00:00(Xem: 164494)

Người viết: Lê Hoàng Bá Diệp

Bài số 2277-16208254-vb5170408

Tác giả là cư dân Nam California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Lê Hoàng Bá Diệp là chuyện kể về một cháu trai chậm phát triển. Sau ba năm  cùng mẹ định cư tại Mỹ, Bin đã làm được nhiều “thành tích” đặc biệt ngoài cả ước mơ của gia đình, nhờ những trợ giúp đặc biệt của nhà trường Mỹ dành cho, tới mức người trong gia đình đùa vui gọi Bin là “con Bush”.

Bin đã dậy thì ở tuổi 15, nhưng đầu óc nó hình như vẫn mãi là của đứa con nít 5-6 tuổi. Sự ngây ngô của nó lắm khi làm những người trong gia đình tức phát điên được, có khi lại làm họ mong được ngu ngơ như nó để không biết đến sầu muộn hay mau chóng quên đi những nỗi đau trong đời.

Một phần não của Bin bị tổn thương do sanh chấn nên nó ngu ngơ và không phát âm được như mọi người bình thường. Chỉ người trong gia đình mới hiểu được gần hết những gì Bin nói vì đã quen với cách phát âm của Bin.

Hồi nhỏ Bin trắng lắm và tóc lại lợt nữa nên mấy đứa con nít trong xóm cứ nghĩ nó là con lai Mỹ. Vì Bà Ngoại Bin ở Mỹ đi về Việt Nam rất thường xuyên nên đám con nít càng tin là tụi nó nghĩ đúng hơn. Có một lần nó đi dạo dọc bờ sông Thị Nghè với Bà Ngoại, một cô bé nhà cùng xóm bắt chuyện với nó và Bin tuôn lại một tràng, chẳng từ nào người ngoài gia đình nghe hiểu được. Con bé không hiểu Bin nói gì nhưng nói như chắc như đinh đóng cột với mấy đứa bạn: "Mày thấy tao nói chưa, nó bên Mỹ về mà, nó đâu có nói tiếng Việt đâu."

Những năm đầu tiên nó đi học ở Sài Gòn thật đau lòng. Nó thường về nhà với những vết roi còn in lai trên da. Nó không hiểu cô giáo, các bạn trong lớp, và ngược lại. Nó phá phách và không tuân theo luật lệ của lớp học vì nó có hiểu gì đâu. Dù mẹ nó là giáo viên dạy cùng trường, các cô giáo của nó vẫn không đủ kiên nhẫn để không quát tháo hay phạt đòn nó.

Sau 2 năm ngồi mãi ở lớp 1 trường tiểu học bình thường, mẹ Bin cuối cùng phải chuyển con mình vô trường dành cho trẻ chậm phát triển. Và rồi cũng chỉ có thân xác phát triển nhanh sau 6 năm học, Bin vẫn ngu ngơ cho đến ngày nó được đi học trên đất Mỹ.

Chuyện gia đình Bin đi Mỹ có hơi bất ngờ. Cậu Bin ỡ Mỹ làm giấy tờ bảo lãnh đoàn tụ gia dình từ hồi mẹ Bin còn đi học. Vì ham vui hay vì duyên số, mẹ Bin đã không thực hiện nguyên tắc "3 không" của những người chờ đi Mỹ. Nguyên tắc đó là: không yêu, không lập gia đình nếu lỡ yêu, không có con nếu lỡ lập gia đình. Mười ba năm sau ngày cậu Bin nộp đơn xin bảo lãnh anh chị em, Lãnh Sự Quán Mỹ ở Sài Gòn mới kêu phỏng vấn xét cấp visa vào Mỹ. Bấy giờ chính phủ Mỹ không phải chỉ chấp thuận cho mẹ Bin đi Mỹ thôi mà còn cho cả gia đình nữa. Vậy người ta mới nói Mỹ kỳ ghê: nếu chịu cho mẹ Bin đi sớm thì chỉ cần cho một người chứ đâu phải 4 người. Nhờ Mỹ kỳ cục vậy nên Bin mới có cuộc đổi đời ngoạn mục.

Bin sống cùng nhà với Bà Ngoại, dì út, mẹ Bin và thằng em 7 tuổi ở nam Cali. Ba mẹ Bin đã không thuận hòa từ nhiều năm. Tình yêu đưa họ đến với nhau, nhưng sự chênh lệch về học thức đẩy họ rời xa nhau. Ho ly dị một lần ở Sài Gòn rồi lại sống chung lại, sinh ra em trai Bin. Đặt chân đến đất Mỹ được vài tháng thì họ ly thân. Ba Bin bỏ đi San Jose nơi có họ hàng bên nội Bin. Rồi vài tháng sau nữa ba me Bin ly dị. Lần này thì chắc chẳng có ngày trở lại như xưa nữa vì họ đang ở Mỹ mà. Mẹ Bin không chịu đựng ba Bin như hồi còn ở Việt Nam. Trên đất Mỹ, quyền lợi phụ nữ được luật pháp bảo vệ nên Ba Bin không thể xử tệ với mẹ Bin như xưa. Hơn nữa, Ba Bin giờ đã thành Việt kiều nuôi mộng về Viêt Nam tìm vợ trẻ.

Từ ngày Bin đi học ở Mỹ, mọi người trong gia đình đùa vui gọi Bin là "con Bush" vì Bin sướng hơn ngày trước nhiều quá. Vì ngu ngơ nên Bin không hề bị sóc vì thay đổi môi trường như mấy đứa con nít khác trong nhà. Nó không hề khóc hay đòi nghỉ học sau ngày đầu tiên như em hay anh họ của nó dù Bin không biết một chữ tiếng Mỹ. Mỗi ngày đi học Bin có school bus đón đưa tận cửa nhà.

Bin học ở trường dành cho trẻ chậm phát triển. Bin được dạy cả kỹ năng sống, chơi thể thao, chỉnh âm, tiếng Mỹ và Toán. Cứ vài tuần Bin lại được đi field trip để học về kỹ năng sống. Mỗi lần đi field trip, mẹ phải cho Bin tiền để nhà trường dạy đi mua sắm, trả tiền. Những lần đầu Bin về tay không vì nó để tiền đâu mất trước khi thầy cô đưa đến Target hay đến quầy thu ngân của Target. Dần dà Bin bắt đầu đem đồ mua được về nhà dù không phải hoàn toàn chính xác như đã dặn.

Trước Giáng Sinh 2007, Bin được đi field trip để học cách mua quà cho mẹ và em trai. Bin đem về một tượng Batman bằng nhựa là quà Giáng Sinh cho chính Bin. Nó thích Batman quá không chịu cho em nó như mục đích của chuyến đi field trip. Mọi người trong nhà cười mừng rỡ (dĩ nhiên là trừ thằng em không được đồ chơi) vì nó biết món đồ bao nhiêu tiền và đem tiền dư về đưa lại cho mẹ nó.

Bin không hiểu hết tiếng Việt khi nói chuyện trong gia đình mà không biết thầy cô Bin làm sao để giúp Bin hiểu được những điều họ nói với Bin trong lớp bằng tiếng Mỹ. Bin kể lại được chuyện trong lớp bằng một giọng đớt dứt quãng nhưng đúng vơi những gì thầy cô Bin ghi trong sổ đưa về gia đình. Ai có từng biết Bin chỉ nói được tiếng Việt 2 từ một lần mà cũng chỉ là nói đớt mới hiểu những người thương yêu Bin mừng rỡ như thế nào, khi giờ đây mỗi sáng Bin có thể chào cô Marry lái xe bus "Hello, Marry" và "Thank you. See you" khi xuống xe. Cô Marry cũng vui khi cô nhân ra là Bin hiểu khi cô chọc Bin bằng cách chào "See you tomorrow" vào chiều thứ 6 và Bin cười đáp lại "No" và lắc đầu.

Dì Ut Bin cứ tấm tắc "Mỹ hay thiệt!" khi thấy Bin làm rất đúng những bài tập về nhà là những bài toán cộng trừ. Sáu năm học ở Việt Nam với thầy cô ở trường và với mẹ ở nhà, Bin chưa bao giờ nhớ đếm được từ 1 đến 10. Giờ đây Bin làm được 2 phép toán cộng trừ bằng tiếng Mỹ. Bin còn chơi đá banh trong đội tuyển của trường nữa. Bin làm được một số việc nhà như hút bụi, đẩy xe rác ra sân, kiểm tra cửa trước khi đi ngủ, bỏ quần áo vào máy giặt.

Bin siêng học và viết chữ đẹp hơn em nó. Gần đây Bin còn được hưởng trợ giúp đặc biệt là có sinh viên đến nhà dạy kèm Toán và tiếng Mỹ. Vậy mới nói Bin là "con Bush". Ngày trước nằm mơ, mọi người trong nhà cũng không dám mơ có ngày Bin làm được một trong số những điều nó đã làm được sau 3 năm ở Mỹ. Là tôi biết Bin ở Mỹ thôi chứ còn với nó mỗi lần Bà Ngoại đi về Việt Nam và nó phải đến Day Care Center sau giờ tan học thì nó lại nói "Bà Ngoại đi Mỹ rồi."

Ngoài phòng sinh hoạt gia đình Bin đang xem ti vi với Bà Ngoại. Người ta đang đưa tin về bầu cử tổng thống Mỹ. Văng vẳng tiếng bà Clinton đang nói: "This is America, and we do believe you can be anything you want to be, and we want our sons and our daughters to dream big."

Nước Mỹ đã đánh thức những hoài bão về đứa con trai đầu lòng của mẹ Bin.

Lê Hoàng Bá Diệp

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,181,637
Năm nay, Chủ Nhật thứ hai của tháng Năm, ngày 13 sắp tới, sẽ là Ngày Của Mẹ tại nước Mỹ năm 2018. Mời đọc sớm bài viết mới của Song Lam. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey.
Tác giả là một nhà giáo hồi hưu, sau nhiều năm dạy Song Ngữ và ESL tại Khu Học Chính Minneapolis và Việt Ngữ tại Đại Học Minnesota, hiện cư ngụ với vợ tại Brooklyn Park, MN. Ông cũng từng dạy Anh Văn thiện nguyện tại Trung hoa và Việt Nam và dạy Việt Ngữ cho chùa Phật Ân tại Roseville, MN. Với nhiều bài viết đặc biệt, ông đã tham dự và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Tên thật của nhà giáo họ Đặng là Thống Nhất và người em trai của ông có thên là Độc Lập. Bài viết mới của ông bắt đầu bằng một lời cảm thán với lịch sử “Thống Nhất- Độc Lập fì đâu mà...
Tác giả là một dược sĩ, cư dân Chino Hills, California, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2007. Bà là nhà văn có 3 tác phẩm đã xuất bản. Ngoài văn chương, sở thích của bà là đàn đương cầm, đã có 2 CD độc tấu nhạc cổ điển và tân nhạc. Sau đây là một truyện ngắn mới được dành cho Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả định cư tại Canada từ 9/1982, tốt nghiệp đại học dược khoa Toronto 1985. Năm 2011, ông góp bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên, một chuyện vui sống động trên chuyến bay từ Hongkong về Bắc Mỹ. Sau đó là bài “Bà Mẹ Tây” hay “Thằng Tầu Con của Mẹ” là bài viết thứ ba của ông, không chỉ sống động mà còn xúc động trong cách viết, cách kể. Sau đây là bài mới nhất của ông, ngày viết được ghi là 30 tháng Tư 2018.
Với bài đầu tiên “Hôm nay tôi Đi Xe Đạp”, tác giả được trao giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2017. Ông hiện sống và làm contractor (hợp đồng) ngành hàng không ở Vail, Arizona cho quân đội Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất. Hình ảnh một gia đình này nói lên được phần nào hiện trạng của một gia đình giàu có trong xã hội Ả Rập.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Sau đy là bài viết mới của bà.
Captovan hoặc Capvanto là một bút hiệu khác của Philato, có lẽ do lối viết cách điệu từ Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Năm mươi năm sau Mậu Thân, tác giả đã góp thêm hai bài viết đặc biệt: “Saigon 68 và Ông Sáu Lèo”, kể về Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan, và bài “Anh Lính Chiến và Người Phóng Viên”, kể về cuộc hành quân tại Phú Lâm A. Bài viết về Mậu Thân thứ ba của ông.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Hôm nay, ngày 30 tháng Tư, mới đọc một hồi ức về ngày này. Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Ông hiện là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018. Bài viết thứ tư của ông là chuyện Cần Thơ 43 năm trước.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, nhận giải bán kết - thường được gọi đùa là giải á hậu 2001. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Từ nhiều năm qua, ông là thành viên ban tuyển chọn chung kết nhưng vẫn tiếp tục vui vẻ góp bài mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến