Hôm nay,  

Tâm Sự Với Mẹ

02/05/200800:00:00(Xem: 160055)

Tác giả: Kim Trần

Bài số 2288-16208265-vb5020508

Sinh năm 1983, học ngành sư phạm tại Cal State, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, “Những bài học đầu tiên về nước Mỹ”. Trong những năm tiếp theo, Kim Trần kể chuyện sòng bài khi chính cô một thời từng làm nghề chia bài, rồi viết về ma tuý khi kể chuyện “Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện.” Bài mới của Kim Trần lần này viết về Mẹ, không phải với những công thức thường thấy, mà là cách  nhìn lại chính mình hiếm thấy ở một người trẻ tuổi. Bài viết được tác giả ghi là “Kính Tặng Mẹ cùng tất cả những người mẹ nhân ngày Mother's Day.”

Gởi mẹ của con,

Thắm thoát mà đã gần 25 năm kể từ khi chào đời, vậy mà đây là lần đầu tiên con ngồi đặt bút viết về mẹ.  Dù vậy, đã có rất nhiều lần con muốn viết, không phải vì mẹ chỉ là một trong những đề tài cho con viết, mà vì có quá nhiều điều con muốn nói với mẹ;  những lúc ấy con lại cảm thấy ngượng ngùng bày tỏ tình cảm của mình với mẹ.  Nhân ngày lễ mẹ, con chúc mẹ luôn khỏe mạnh, vui vẻ và sống những ngày tháng hạnh phúc mãi bên gia đình nhỏ của mình.

Hôm nay ngồi nghĩ về mẹ và những gì mẹ đã làm cho con, con cảm thấy thật có lỗi khi tự hỏi bản thân mình "con đã làm gì cho mẹ""

Con có đọc một câu châm ngôn nước ngoài và cảm thấy thật đúng:  Khi con chào đón thế giới này, mẹ là người đầu tiên ôm con trong vòng tay.  Lúc ấy, con đã cảm ơn mẹ bằng cách khóc lóc không ngừng.

Chị con kể rằng, lúc lên 3 tuổi, nhà mình nghèo lắm.   Mẹ dành dụm mua cho con bộ đồ chơi bằng đất, con đã cảm ơn mẹ bằng cách đập vỡ chúng.

Lần đầu tiên đi học, mẹ dắt tay đến trường, con đã hét to lên và bảo "Con không muốn đi học."

Khi đã quen bạn mới trong lớp, nhiều lần con muốn có thật nhiều kẹo cho các bạn, cho nên hay giận hờn, khóc lóc và đánh cả mẹ khi mẹ không mua kẹo cho con.

Mỗi sáng mẹ bỏ gần một giờ đồng hồ nấu đồ ăn cho con trước khi đi học, con đã nhiều lần quăng đồ ăn sáng tung tóe trên sàn nhà vì không thích chúng.

Ở trường, con đã rất vui khi được phân công làm tổ trưởng tổ lao động, đôi khi phải làm bao nhiêu công việc trong lớp từ quét rác cho đến lau bàn; vậy mà con lại luôn phân bì và hằn học mỗi khi mẹ nhờ con làm việc gì ở nhà.

Con luôn nhớ chúc mừng và tặng quà cho các bạn mỗi khi đến sinh nhật họ nhưng lại luôn luôn quên ngày sinh nhật mẹ.  Con đã mang hoa tặng cô giáo vào ngày 8 tháng 3 mà không bao giờ dành một đóa hoa nhỏ tặng mẹ.

Khi bước vào tuổi thiếu niên, thế giới của con lúc ấy khác thế giới của mẹ, con đã thấy mẹ luôn mang lại phiền toái.

Mười tám tuổi, con ra trường trung học, mẹ đã mừng rơi nước mắt.  Con đưa mẹ tấm bằng bảo mẹ về trước và chạy đi chơi với bạn bè.  Rồi khi vào đại học, mẹ chỉ bảo cho con ngành nghề có ích cho xã hội, con đã đáp lại bằng câu nói vô tình "Con không phải là mẹ, con không thích giống như me."

Mười chín tuổi là lúc con hẹn hò, mẹ muốn biết về người đó, con đã bảo với mẹ "Chuyện tình cảm của con mẹ đừng có xen vào."

Rồi khi được khôn lớn như hôm nay đây, vì quá bận rộn với công việc, mỗi khi về đến nhà con ăn uống vội vàng rồi đi ngủ hay trốn biệt trong phòng làm chuyện riêng tư mà cứ quên hỏi thăm đến mẹ.  Có lẽ vì mỗi ngày con đều nhìn thấy mẹ cho nên có lắm lúc con buồn bã, thất vọng hay thất bại trong việc học, việc làm, tình cảm, con cứ quên rằng mẹ luôn bên cạnh, nâng đỡ tinh thần cho con.  Con đã không biết quý những giây phút đó vì con cho rằng mẹ ở bên con là điều bình thường.

Con kể ra những điều trên là để nói rằng con đã bắt đầu hiểu mẹ, hiểu cho sự vất vả khó nhọc và tình thương của mẹ.  Và con muốn những dòng chữ này sẽ thay cho lời xin lỗi mẹ, cho những lần con đã cư xử không đúng với mẹ.  Bây giờ con cảm thấy hối hận khi đã đánh mất nhiều phút giây gia đình sum họp vì ở cái sứ xở lạnh lẽo này, con đã quá bận rộn với công việc, rồi học hành, rồi khi con có bạn trai thì hình như thời gian rảnh rổi con chỉ biết dành gặp gỡ anh ấy.  Đến khi cuộc tình không thành thì con mới tìm đến mẹ mà than thở.  Con đã bỏ hàng giờ nói chuyện phone với bạn bè mỗi ngày vậy mà quên bỏ ra một phút gọi đến mẹ hỏi thăm.  Xin lỗi mẹ vì đã có lúc con hình như tách lìa cuộc sống của con khỏi mẹ chỉ vì nhiều lần con nghĩ mẹ không hiểu con.  Xin lỗi mẹ vì con đã vô tình đặt mẹ ở một vị trí rất bình thường trong trái tim con.  Bây giờ con lại sợ, sợ đến một ngày nào đó những giây phút bình dị nhất bên cạnh mẹ sẽ không còn nữa, mẹ à.

Con biết bây giờ mẹ đang vui vì lần đầu tiên  được làm bà ngoại.  Chị hai đã sinh em bé. Con nhớ ngày gia đình mình rời xa chị đi sang Mỹ, chị đã bảo con rằng "Em qua bên đó ráng ở bên cạnh lo cho ba mẹ."  Vậy mà con đã không để câu nói ấy trong đầu.  Bây giờ nói chuyện với chị hai, con nhớ rất rõ những gì chị căn dặn "chỉ khi bắt đầu làm cha mẹ, em mới hiểu công việc ấy khó khăn đến mức nào, lúc đó em sẽ hiểu sự khó nhọc của mẹ.  Bây giờ mẹ đã già rồi, sau này em sẽ không còn tìm thấy những giây phút bên cạnh mẹ như xưa đâu.  Cho nên em hãy ráng lo cho mẹ."

Mẹ đã luôn ở bên con, lắng nghe những phiền muộn và những nỗi thất vọng của con.  Hôm nay con đã hỏi chính mình "có bao giờ con lắng nghe tâm sự của mẹ""  Con muốn cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho con.  Bây giờ con đã hiểu chẳng có gì có thể thay thế được mẹ.  Con ước gì thời gian quay ngược để con lấy lại những khoảnh khắc gây gổ, làm mẹ buồn lòng.

Xin nhắn đến những ai đang còn mẹ: hãy làm cho sự ra đời của bạn có ý nghĩa đối với mẹ, yêu thương, kính trọng và dành thời gian báo hiếu mẹ.  Trân trọng từng giây phút được có mẹ vì cuộc đời của chúng ta sẽ không có ý nghĩa và chúng ta đã không tồn tại nếu không có người.  Hãy bảo với bản thân mình rằng ngày của mẹ không phải chỉ là ngày Chủ Nhật nào đó trong tháng 5, mà mỗi ngày đều là ngày của mẹ nếu như ta vẫn còn may mắn có mẹ trong đời.

Kim Trần

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,545,295
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012,với nhiều bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ, trong số này có các bài "Coi Dọn Dẹp Xưởng Chế Tạo Hỏa Tiễn," và bàu "Nằm Trong Hộp Gỗ, Trông Lên." Tác giả hiện là cư dân SimiValley, Nam California, từng có nhiều bài viết và hình ảnh được phổ biến trên mạng internet, một số vừa thành sách “Xin Em Tấm Hình.”
Với một loạt truyện tự sự đặc biệt về đề tài đồng tính và sức mạnh gia đình, Lê Thị đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Tác giả, 35 tuổi, cho biết đã đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” hiện hoạt động trong ngành thiết kế thời trang tại New York và Chicago. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cho biết ông đến Mỹ đã 20 năm, nghề nghiệp: chủ tiệm Nail tại Culver City, California. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên: “Nghề Nail đâu Có... Bèo”, Tháng Tư 2012. “Tuấn, Chàng Trai Nước Việt” -tựa đề một tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Vỹ- được tác giả dùng cho bài viết mới nhất của ông, chuyện nhân vật tên Tuấn bắt đầu vào nghề Nail.
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, cư dân Sacramento, California, từng có một số văn thơ đã đăng trên báo chí vùng bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2011, với bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Bài mới của ông là một truyện ngắn “viết xong ngày thứ sáu 13”, theo lời ghi của tác giả.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Bài viết mới của ông là ba chuyện kể về việc làm từ đảo tị nạn tới đất Mỹ, đơn giản mà tử tế. Tựa đề chung đặt theo tinh thần bài viêt.
Tác giả tên thật Linda Hoa Nguyễn, sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali (hình bên). Thư kèm bài viết, bà cho biết “Tôi tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education tại Chapman University California hồi tháng 5, 2012 khi tôi vừa tròn… 62 tuổi.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện H.O. 9, hiện định cư tại Greenville, South Carolina, tham dự Viết Về nước Mỹ từ 2002. Tác phẩm đã xuất bản: Hành Trình Về Phương Đông. Sau đây là bài viết mới nhất của ông. Tựa đề được đặt lại theo nội dung bài viết.
Trước 30/4/1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng:  http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose, California từ năm 2003; và năm 2009 Cam Li bắt đầu góp cho Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010. Sau đây là bài viết mới của Cam Li cho Trung Thu 2012.
Tác giả là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù chính trị, định cư tại Mỹ theo diện H.O., đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, cư dân Riverside, đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông là một du ký về nhiều nước Âu Châu, với nơi hẹn chính là Paris.
Nhạc sĩ Cung Tiến