Hôm nay,  

Ngu Dại

15/07/200800:00:00(Xem: 138556)
Tác giả: Leslie Phương Nguyễn

Bài số 2351-16208427-vb3150708

Tác giả là cư dân Pasadena, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô ngắn gọn,   chuyện kể giới hạn trong phạm vi một nhà vệ sinh công cộng nhưng trải rộng từ sở làm tại Mỹ, chùa Hương tại Việt Nam tới nạn ô nhiễm môi sinh trên thế giới. Mong cô tiếp tục viết.

Nhiều người nói tôi ngu.  Có lẽ tôi ngu thật.  Tôi áp dụng câu châm ngôn "Suy bụng ta, ra bụng người" vào đời sống hằng ngày, nên đôi lúc tôi thấy mình ngu quá.

Tôi xử dụng và giữ gìn nhà vệ sinh ở những nơi công cộng như của chính mình.  Mỗi khi dùng xong, tôi thường dùng khăn giấy (đã dùng) lau khô sink rửa tay.  Thậm chí tôi còn lau luôn cái sink bên cạnh nếu giấy chưa ướt lắm.  Có lần cô bạn làm chung phòng thấy vậy, nhìn tôi với cặp mắt ngạc nhiên hàm ý rằng, đó đâu phải là công việc của bạn.  Đúng vậy.  Ở nơi tôi làm việc có người dọn vệ sinh hàng ngày, nhưng ông ấy chỉ đến vào buổi tối.  Tôi nghĩ, nếu mình không giữ bathroom sạch, thì cả ngày phải chịu đựng một cái bathroom bê bối cho tới sáng hôm sau.  Chắc các bạn cũng đồng ý khi bước vào một phòng tắm với một cái mess của người trước để lại, chắc hẳn bạn sẽ không vui cho lắm"  Vậy thì tại sao tôi lại làm vậy với người khác.

Một lần tôi đang đánh răng thì người co-worker bước vào.  Cô ta đổ ụp cái bình café vào sink, xác café văng tung tóe, rồi quày quả bước ra.  Sau đó, hình như nhớ sực điều gì, cô ta quay lại thì thấy tôi dùng cái ly của mình xối nước cho café chạy xuống cống.  Ngượng ngùng nhưng không nói gì, cô ta đi ra.  Mỗi lần thấy như vậy là mỗi lần tôi đều dọn sạch sẽ.  Có lần thì cô ta thấy, có lần cô ta không thấy.  Lâu ngày, có lẽ "nước chảy đá mòn" nên lâu nay tôi không còn gặp trường hợp như vậy xảy ra nữa (Hy vọng cô ấy không xuống lầu dưới để dùng phòng vệ sinh ở đó!)

Một dịp viếng thăm chùa Hương Tích, vì phòng vệ sinh của đại chúng bận, nên tôi phải dùng phòng vệ sinh trong phòng tiếp tân của thầy trụ trì.  Tôi thấy băng vệ sinh của vị nào đó vất vào sọt rác một cách bất cẩn.  Hải hùng, tôi vội lấy giấy toilet phủ lên trên với hy vọng thầy chưa nhìn thấy. 

Một lần tôi dùng phòng vệ sinh ở Macy's, tôi thấy nhiều người dùng giấy lau tay một cách phí phạm.  Họ giựt giấy liên tục.  Giựt xoành xoạch, không thương tiếc.  Tôi nghĩ, không biết họ có phí phạm như vậy ở nhà họ không.  Mỉa mai thay, vừa lau tay, họ vừa trò chuyện với nhau về vấn đề gìn giữ môi sinh.  Họ không biết rằng, chính họ là người đang góp phần cho việc làm hại môi sinh vậy.  Hằng ngày bao nhiêu là tấn rác bị thải ra biển gây nên nạn ô nhiễm.  Hằng ngày bao nhiêu là cây bị đốn để làm giấy phục vụ cho đời sống con người.  Hiện nay, nạn lụt lội, động đất đang xảy ra trên thế giới, một phần cũng vì môi sinh bị ô nhiễm do con người tạo ra.  Tại VN, nạn đốn cây bừa bãi tạo nên lũ lụt cũng bởi vì rừng không còn đủ cây để giữ nước!

Hành động ngu dại của tôi có thể ví như hạt muối bỏ biển.  Nhưng tôi hy vọng một hạt muối cũng còn hơn không có hạt nào.  Thôi thì tôi cứ tiếp tục ngu dại vậy.

Leslie Phương Nguyễn

Ý kiến bạn đọc
23/07/201818:09:46
Khách
cái ngu dại cũa tác giả là cái phước cũa tãc giã , đa số mọi nguời nghĩ có lao công quét dọn rồi tha hồ mà xã rác , 1 nữa là vô ý thức , 1 nữa là họ đang làm chuyện tổn phước mà họ kg biết , khi vô ăn buffee chẵng hạn , thấy họ lấy đồ ăn đầy ắp làm như chết vì đói vậy , nhưng sau đó lại kg ăn hết , bõ 1 nữa đĩa rồi đi lấy thứ khác ......nhìn thấy mà đau lòng cho nhiều đất nước trên thế giới đang chết vì đói thức ăn
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,548,504
Đáng lý ra thì nó đã được gọi bằng một cái tên Việt-Nam cho khỏi “Mỹ hoá”! Nhưng là vì hai đứa anh lớn của nó “bàn ra tán vô”trước khi con bé được sinh ra. Đại-khái là dùng tên Mỹ để sau đi học cho dễ gọi, chứ như hai đứa anh lúc qua Mỹ đã sáu bảy tuổi, đi đến trường bằng tên Việt bình thường, mấy tháng đầu nhiều khi
Tác giả Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán ở Pháp, cô sang Mỹ, vừa làm vừa học thêm về Management Information System. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là chuyện về một cựu chiến binh Mỹ gặp gỡ trên chuyến bay đi Việt Nam .
Tác giả Trương Tấn Thành, cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, hiện trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã được trao tặng
Năm 2000, sau gần 25 năm cày bừa chăm chỉ trên đất Mỹ, hai vợ chồng già đã làm một chuyến qui cố hương đáng giá, đi từ bắc vô nam. Sau chuyến đi này, tôi vẫn thường ra rả bên tai chồng rằng: nì, Ôn ơi, kể từ nay mỗi năm tụi mình chỉ nên kéo cày 11 tháng, còn một tháng thì kiếm chỗ đi chơi, kẻo già rồi cố quá có ngày
Tác giả cho biết ông sinh năm 1934 tại Cần Thơ, hiện là cư dân Austin , Texas . Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là “Những Người Tuổi Sửu”, kể chiuyện “đi cầy tại Mỹ” cho thấy tấm lòng của các bậc cha anh với thế hệ con em. Bài mới lần này là câu chuyện về một bà mẹ thuyền nhân phấn đấu với hoàn cảnh, một mình
Sáng sớm xe chạy, trưa đoàn dừng chân ở thị trấn Solvang ăn trưa, tiếp tục hành trình đến lâu đài Hearst, toà lâu đài trơ vơ trên núi, 2 đứa mua vé, mỗi vé $20 dollars vào xem, chờ xe ở trạm, Phụng bỏ 25cents vô kính viễn vọng để xem lâu đài trên núi, mùa đông, toà lâu đài chìm trong sương mù dày đặc, xe đón
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria , Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 (Thành phố Footscray) & Teacher of the Year 1997 (Tiểu bang Victoria). Bài viết về nước Mỹ
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria , Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 (Thành phố Footscray) & Teacher of the Year 1997 (Tiểu bang Victoria). Sau đây là bài đầu tiên
Tác giả Nguyễn Viết Tân, cư dân Costa Mesa, đã được tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001 với bài viết “Bên Bờ Freway.” Từ nhiều năm qua, ông là người viết được bạn đọc Việt Báo đặc biệt trân trọng. Bài viết mới của ông kể chuyện đi săn trên đất Mỹ. Mấy hôm nay tôi thường nằm dài ra ghế coi Basketball game
Nhạc sĩ Cung Tiến