Hôm nay,  

Mẹ Và Bà Nội

14/05/200800:00:00(Xem: 163585)

Tác giả: Nguyễn Duy An

Bài số 2298-16208275-vb4140508

Nguyễn Duy An là người Á châu đầu tiên đảm nhiệm chức vụ Senior Vice President của National Geographic. Năm 2006, ông là tác giả đã nhận giải Chung Kết  Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là một bài viết ngắn của ông nhân mùa Mother’s Day, được ghi “Viết theo lời kể của bé Út.

Bà nội từ Việt Nam qua Mỹ du lịch 6 tháng...

Ngoại trừ hai tuần nghỉ hè, ngày nào bố cũng phải đi làm từ sáng đến tối, nhiều khi còn đi công tác xa nhà cả tuần lễ mới về. Thường ngày mẹ chở bà nội đi nhà thờ, đi chợ, và ngay cả lúc chở chúng con tới trường mẹ cũng chở bà nội theo vì không dám để bà nội ở nhà một mình.

Mấy tháng sau, bà nội quen biết nhiều bạn già trên nhà thờ và ngoài chợ Việt Nam. Một lần đi chợ, một cụ già, bạn mới quen của bà nội, chạy theo ra bãi đậu xe nhờ mẹ giúp chở về "Nhà Già" vì bà ra trễ nên xe "bus" đã đi mất rồi. Bà nội thắc mắc:

- Sao bà không nhờ con cháu chở đi mà lại đi xe "Nhà Già""

- Dâu con bên này chán lắm bà ơi! Chẳng những chúng nó không muốn mình ở chung... mà sau khi đẩy mình vô "Nhà Già" rồi, thích thì chúng nó cho các cháu vào thăm, không thích thì cả năm cũng không thấy mặt một đứa cháu nội! Chúng nó bây giờ không giống như thời tui với bà làm dâu ngày xưa đâu! May mà bà còn có con gái.

Bà cụ lầm (!) nhưng bà nội cũng không đính chính. Bà nội dơ tay vuốt tóc mẹ rồi nói lớn trong niềm vui sướng: "Ừ... Con gái ruột của tôi đây bà ạ!"

Mẹ vòng tay ôm bà nội vào lòng. Con nghe có tiếng sụt sịt... Một vài giọt nước mắt nhỏ giọt xuống bãi đậu xe.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,527,842
Tôi biết khi ra chợ, nhìn những  cô gái chưng diện   hơi  khác một chút,  xài  hơi  khác một chút, thì có người nghĩ thầm, đôi khi buột miệng "Con đó làm móng".  
Hôm nay, tôi không đi làm.  Con trai tôi ốm.  Tôi ở bên cạnh Nhà tôi canh con cho có bạn. Tôi lấy tay rờ trán thằng bé
Đưa tay phủi nhẹ những gịot mưa bám đầy trên mái tóc
Nó nằm trên giường đôi mắt mở to, bên cạnh hai người đàn ông già
Người  Việt mình thường nói:  đường trong lỗ miệng , đi tới đâu hỏi tới đó, không cần bản đồ cũng tìm ra địa chỉ dễ dàng. Vì xứ mình nhỏ
Buổi chiều. Mưa lắc rắc, rả rích. Trời xám xịt. Ẩm ướt. Lạnh.
Năm đó vợ chồng tôi khăn gói lên Las Vegas đón tết Tây
Mùa Đông năm nay ở Âu châu tuyết phủ giá băng. Tuyết rơi trắng xóa khắp nơi từ Đông sang Tây  
Từ nhỏ, Sở đã là một đứa bé lờ đờ, ngớ ngẩn, hơi dại nhưng hễ hiền là cộc
Thấm thoát mà một năm đã trôi qua  
Nhạc sĩ Cung Tiến